Như những gì Trương Liễm dặn dò, sáng sớm chủ nhật, Chu Mịch đã thu dọn xong quần áo và đồ dùng cá nhân của mình, rời nhà di chuyển đến phòng bệnh VIP của bệnh viện Thành Hòa.
Trước khi xuất phát, đúng lúc bố đang ngồi ăn sáng, nhìn thấy cô nhấc va li nhỏ của mình ra ngoài, vội vàng húp cháo cải bẹ: "Mịch Mịch, con đợi một chút, bố đưa con đến trường."
Chu Mịch vội vàng lắc đầu: "Thôi ạ, Diệu Ngôn đang đợi con ở cổng, bố cứ ăn từ từ."
Mẹ đang rửa bát trong phòng bếp, quay nửa người lại: "Không ăn sáng sao? Mấy ngày hôm nay nhiệt độ ngày đêm chênh lệch nhiều, con đừng để cảm lạnh, chăm sóc tốt cho bản thân mình."
"Đã biết, con bao nhiêu tuổi rồi chứ, đi đây."
Giọng điệu cô nhẹ nhàng, nhưng sau khi từ từ đóng cửa nhà lại, vành mắt cô nhanh chóng đỏ bừng lên.
Chu Mịch khẽ hít một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng chua xót, đi xuống dưới tầng.
Người đến đón cô hiển nhiên không phải Hạ Diệu Ngôn mà là Trương Liễm.
Anh đã đợi ở cổng khu dân cư được một lúc, thấy Chu Mịch đi từ phía xa xa lại, đầu cô hơi cúi, mái tóc dài bị gió thổi loạn, anh vội vàng xuống xe để đón.
Bàn tay phải đột nhiên trống không, Chu Mịch vẫn còn mơ màng bị dọa đến nỗi ngẩng phắt đầu lên, va phải tầm mắt của người đàn ông.
Hôm nay Trương Liễm mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, là loại ôm người, đường nét nửa người trên được phác họa có chút rõ ràng.
Anh hỏi không chút cảm xúc: "Nghĩ gì đấy, còn không thèm nhìn đường."
Chu Mịch nhấc khóe môi, không hé răng.
Trương Liễm cầm lấy chiếc vali nhỏ dán nhiều hình dán khiến anh nhất thời cảm thấy kinh hãi: "Không phải hôm qua anh nói với em cứ chuẩn bị đơn giản thôi sao? Rất nhiều phòng bệnh đều có sẵn rồi."
"Ồ." Chu Mịch đáp một tiếng nhàn nhạt, giống như bông hoa nhỏ bị héo.
Trương Liễm đi song song với cô, hạ thấp giọng xuống: "Sợ à? Hay là giận anh?"
"Anh có thể đừng nói nữa có được không." Hai tay Chu Mịch che tai: "Em giận chính bản thân mình không được sao?"
Trương Liễm gật đầu: "Có thể, nhưng không tốt cho sức khỏe."
Chu Mịch nhìn trời không nói gì.
Sau khi để hành lý của Chu Mịch vào cốp xe, Trương Liễm trở về ghế lái. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung một khắc ngắn ngủi, Chu Mịch liền nhanh chóng nhét tai nghe vào, hết tai trái đến tai phải, hoàn toàn khép kín bản thân mình lại.
Trương Liễm mỉm cười, không nói chuyện nữa.
Trên đường đi, Chu Mịch nghiêng đầu dựa vào đó, ngẩn ngơ nhìn những tòa nhà cao tầng lướt qua ngoài cửa sổ.
Tâm trạng cô cực kỳ tệ, ngay cả bài hát hay nghe cũng trở nên khô khan vô vị, như đấm vào tai người nghe, từ nước suối biến thành nước bùn.
Giống như bản thân cô, ở tuổi này nên thức tỉnh rồi, thế mà lại cứ ngây ngô dại dột, mới rơi vào cảnh ngộ bối rối và khó xử này.
Không sai.
Cô đang giận chính bản thân mình, tức tối và hối hận đến nỗi mấy đêm mất ngủ.
Chu Mịch dụi dụi con mắt trái đang cảm thấy hơi rát, hít vào một hơi thật dài, tắc nghẽn không thông, giống như đang tự trừng phạt bản thân, đường ngực còn chưa hạ xuống, đã có điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy tên hiển thị, Chu Mịch cảm thấy nghẹt thở.
Cô liếc mắt nhìn chủ nhân của cái tên, bàn tay nắm lấy vô lăng, tư thế lái xe rất thong dong, cô khó chịu ấn nút từ chối nghe.
Được một lúc, cuộc điện thoại thứ hai lại gọi đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!