~ Chỉ Augustine mới có thể chữa được ~
Trong nhận thức vài mươi năm nay của Augustine, vốn không có khái niệm "ngủ sô pha", vì thế anh đương nhiên căn cứ mặt chữ mà đoán ý: "Em thích ở sô pha?"
……………
Dạ Phong Vũ khoác tay lên vai anh: "Có lẽ chúng ta có thể thử đổi một đề tài khác."
Nhưng Augustine không định tiếp thu đề nghị của cậu, còn nhìn sô pha rất hứng thú.
"Em vào bếp giúp đỡ đây." Dạ Phong Vũ quyết đoán đứng lên.
Augustine khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu, rồi tiếp tục dùng tư thái quốc vương mà não bổ sô pha.
"Đừng có phá a!" Trong bếp, Trình Hạ không nhịn được nữa mà đuổi người, "Đi ra ngoài!"
"Nhưng tôi định nấu một bữa cơm kiểu Tây Ban Nha mỹ vị." Phillip mặc tạp dề màu tím tiếp tục đánh trứng, tiện thể ngâm nga vài điệu dân gian.
"Nhưng đây đã là lần thứ tư tôi lau sàn cho anh." Trình Hạ cầm chổi hùng hổ, "Nếu anh còn đánh đổ nguyên liệu nữa, tôi lập tức đưa anh họ đi khỏi đây!"
"Có liên quan gì đến anh?" Dạ Phong Vũ tựa cửa phòng bếp.
"Anh họ." Trình Hạ rón rén ngó phía sau lưng anh, "Augustine tiên sinh đâu?"
"Đang xem TV, cần anh giúp gì không?" Dạ Phong Vũ xắn ống tay áo.
Phillip cùng Trình hạ đồng loạt điên cuồng lắc đầu.
Dạ Phong Vũ buồn cười.
"Chuyện cơm tất niên, có thể hoàn toàn giao cho em!" Trình Hạ đẩy người ra ngoài, Phillip lại nhanh chóng khóa cửa bếp, ăn ý hiếm thấy như vậy.
Nhưng loại ăn ý này hiển nhiên không có thể hiện trong kĩ thuật nấu nướng, hai tiếng sau, Dạ Phong Vũ ngồi trên đùi Augustine, miệng ngậm một cái bánh cookie bón qua.
"Hương vị không tệ." Augustine hài lòng ôm eo cậu, "Tiếp tục."
"Đây là cái cuối cùng rồi." Dạ Phong Vũ tựa vào vai anh, "Đói thật."
"Bọn nó ở trong bếp làm tình hả?" Augustine nghi hoặc.
"Loảng xoảng" một tiếng, Trình Hạ thảm thiết quỳ rạp trên mặt đất — cậu vốn là muốn ra thông báo có thể ăn cơm rồi, không ngờ lại có thể nghe thấy tiếng sét giữa trời quang! Nếu là người khác nói, vậy có lẽ còn có thể phẫn nộ rít gào kháng nghị, nhưng vấn đề là đối phương lại là nam thần, vì thế Chuột chũi nhỏ đành phải hai mắt đẫm lệ, dùng mắt tiến hành réo rắt thảm thiết lên án, lời này sao có thể nói bậy như vậy được.
"Rốt cuộc có thể ăn cơm chưa?" Dạ Phong Vũ hỏi.
"Em rõ ràng chỉ cần một tiếng là xong." Trình Hạ nhân cơ hội tố cáo, "Nhưng Phillip cứ luôn quấy rối!"
"Tôi rõ ràng cũng đã nấu một phần cơm bơ cà rốt ngô ngọt hải sản thịt gà mỹ vị." Phillip cãi.
"Nghe có vẻ rất mỹ vị." Dạ Phong Vũ phối hợp gật đầu.
Phillip lập tức lúm đồng tiền như hoa.
"Cho nên mày chịu trách nhiệm ăn hết nó." Augustine bình tĩnh thêm nửa câu còn lại.
Phillip tươi cười: "Nhưng em nấu cả một phần lớn."
"Rất tốt." Augustine đứng lên đi vào phòng ăn, "Có thể dùng làm đồ ăn cho mười ngày của mày."
Phillip khúm núm lộn xộn bước theo, vô cùng bị đả kích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!