~ Vì sao phải ngủ phòng khách ~
Một giờ sau, Augustine mở cuộc họp video, Phillip lập tức ân cần đưa lên một bó hoa hồng: "Chị dâu đang đợi anh về ăn tối."
"Hạng mục khai thác khí than, Chính phủ bên kia có chút vấn đề, nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết."
"Hoàn toàn không thành vấn đề." Phillip giúp anh mở cửa, nho nhã lễ độ xoay người, "Mọi việc cứ giao cho em, còn giờ chỉ cần hưởng thụ một đêm tuyệt vời này."
Dạ Phong Vũ đang ngồi tựa đầu giường đọc sách, bên cạnh là cốc nước và hộp thuốc.
"Không khỏe sao?" Augustine ngồi bên giường.
"Chắc là trạng thái bình thường." Dạ Phong Vũ đặt sách xuống, hai tay lười biếng ôm vai anh, "Làm việc xong rồi?"
"Nhưng anh không muốn mỗi lần làm xong, em đều sẽ bị sốt." Augustine ôm người vào lòng, lông mày hơi nhăn lại.
"Không sao, sau này có thể từ từ học." Dạ Phong Vũ cười, sau đó còn thật thà nói, "Anh đã tiến bộ rất nhiều."
Augustine bắt đầu suy nghĩ, có nên xin chút sự giúp đỡ từ…… Nghiêm Khải. Dù sao nếu nói đến loại chuyện này, cậu ta chắc chắn có kinh nghiệm hơn mình.
"Đang nghĩ gì vậy?" Dạ Phong Vũ ghé sát vào nhìn anh.
"Về hội nghị lúc trước." Augustine vô cùng bình tĩnh lấy cớ.
"Rất khó giải quyết sao?" Dạ Phong Vũ hỏi, "Vừa rồi anh hình như rất hoang mang."
Augustine mặt than: "Anh sẽ không vì loại chuyện này mà hoang mang!"
"Vậy đừng nghĩ nữa." Dạ Phong Vũ xoa xoa hai má anh, "Ngủ một giấc thật ngon quan trọng hơn."
Phillip đảm đương vai phục vụ phòng, đẩy xe đưa bữa tối đến, còn kiên trì cầm theo bó hồng lúc nãy, nếu không phải vì Augustine đuổi ra ngoài, cậu ta thậm chí còn muốn ngâm một bài thơ tình, lại kéo một bản violon xin tiền boa.
"Hoa rất đẹp." Dạ Phong Vũ tiện tay rút ra một cành, bẻ ngắn rồi cắm vào túi áo vest của anh.
"Em thích nó?" Augustine bắt đầu hối hận, vì sao mình vừa rồi không có nghe theo đề nghị của Phillip.
"Ngày mai em chỉ cần làm việc nửa ngày." Dạ Phong Vũ xỏ dép lê đứng lên, "Muốn đi ra ngoài chơi không?"
"Không sợ bị phóng viên chụp được sao?" Augustine giúp cậu kéo ghế.
"Một chút, nhưng anh hẳn là sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra." Dạ Phong Vũ cố gắng duỗi lưng, "Lên núi được không?"
"Chăm vận động là tốt, nhưng sau khi ốm hẳn là càng nên nghỉ ngơi." Augustine ngồi đối diện cậu, "Cho nên kiểu gì cũng không cho đi."
"Anh không chán sao? Cứ ở mãi trong khách sạn." Dạ Phong Vũ đút cho anh một miếng cà chua.
"Anh đến Trung Quốc là để cùng em đón năm mới, không phải để đi leo núi." Augustine trả lời.
Dạ Phong Vũ cười ra tiếng: "Thôi được, chúng ta cùng ở lại khách sạn vậy."
Bữa tối nhẹ nhàng, cũng không phải khẩu vị Augustine thích, nhưng anh vẫn tỏ vẻ khen ngợi với Phillip.
Bởi vì Dạ Phong Vũ rất thích.
Trình Hạ hết sức chăm chú ghé vào tường nghe ngóng.
Phillip đứng bên cạnh cậu nói: "Cậu phải tin tưởng Augustine, tuy rằng kỹ thuật của anh ấy chưa thật tốt, nhưng về cơ bản mà nói thì vẫn là một người tình ôn nhu."
"Vậy sao?" Trình Hạ lo lắng lo lắng, "Ngày mai anh họ còn phải quay phim."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!