Chương 36: Phóng viên săn tin

Edit & Beta: Cafesvictim 

– Sau này còn phải theo dõi tiếp –

Tư liệu về công ty Điện ảnh và truyền hình biển đảo Hawaii rất nhanh chóng bị đào ra, Augustine nhìn người đàn ông trung niên mập mạp trong màn hình, mặt than trầm mặc sâu sắc.

"Thẳng thắn mà nói, ông ta cũng không có làm gì sai." Phillip kịp thời tiến hành đả thông tư tưởng, còn thầm thấy may mắn vì đối phương đã đóng cửa, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Dạ Phong Vũ đúng lúc gọi điện thoại đến.

"Bốn giờ rưỡi sáng mai phải dậy rồi, em nên sớm nghỉ ngơi." Nét mặt Augustine hòa hoãn đi, "Cảm thấy thế nào rồi?"

"Hơi sốt, nhưng không sao." Dạ Phong Vũ nằm trên đống gối, "Lại đang bận làm việc sao?"

"Xử lý một chút chuyện." Augustine tắt giao diện máy tính đi, "Ngày mai làm việc xong, anh tới đón em."

"Chắc là phải đến bảy tám giờ tối." Dạ Phong Vũ nhìn lịch trình, "Thật ra em có thể tự về nhà trọ, miễn cho người khác phát hiện anh."

"Anh ở bên ngoài khu nghỉ mát chờ." Augustine hiển nhiên không định tiếp thu đề nghị của cậu, "Cho dù là thân thể không thoải mái hay là tình trạng gì cũng được, chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể gọi anh."

"Được rồi." Dạ Phong vũ cười cười, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Giọng Augustine rất ôn nhu, ngắt điện thoại, tiếp tục mở lại tài liệu về công ty điện ảnh và truyền hình quê mùa kia, cùng với tài liệu liên quan về vụ án Bernal.

Thuốc hạ sốt có tác dụng, Dạ Phong Vũ ngủ rất trầm. Ba giờ sáng Trình Hạ cẩn thận mở cửa phòng ngủ: "Anh họ."

Dạ Phong Vũ hơi động đậy, cau mày xoa huyệt thái dương: "Mấy giờ rồi?"

"Nửa giờ nữa chúng ta xuất phát." Trình Hạ ngồi bên giường, sờ thử cái trán anh, lo lắng nói, "Vẫn hơi nóng, thật sự không cần nghỉ sao?"

"Chụp ảnh thôi mà, cũng không phải đi leo núi hay là lướt sóng." Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, "Không thành vấn đề."

"Vậy chúng ta nhanh chóng làm xong việc, rồi về sớm nghỉ ngơi." Trình Hạ đưa quần áo cho anh, "Muốn gọi chút đồ ăn khuya không?"

"Không ăn." Dạ Phong Vũ đi dép lê vào phòng tắm, "Không cần đâu."

Trình Hạ nghi hoặc nhìn, nhìn theo anh đi vào phòng tắm. Trước đây cũng không phải anh họ chưa từng bị cảm, vì sao lần này còn thêm cả đau lưng?

Ở khu nghỉ mát, Catherine đang ngồi bên bàn trang điểm làm tạo hình, nhìn thấy Dạ Phong Vũ đến thì nhíu mày: "Trông cậu rất yếu, làm sao vậy?"

"Bị cảm, không sao." Dạ Phong Vũ trêu, "Phải tìn tưởng vào thợ trang điểm và bộ phận hậu kì."

"Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi." Catherine nói, "Vốn buổi tối còn muốn cùng ăn cơm, nhưng giờ xem ra cậu cần nghỉ ngơi nhiều."

"Khi nào thì về Pháp?" Dạ Phong Vũ hỏi.

"Sáng mai, lịch trình của tôi rất chặt chẽ." Catherine nói, "Có điều không phải là đi Paris, mà là đi New York tham dự một buổi diễn."

"New York?" Dạ Phong Vũ khen ngợi, "Thành phố rất hấp dẫn."

Thợ trang điểm bị gọi đi, Catherine vuốt ve một chiếc vòng tay: "Thật ra lần đầu tiên được làm người mẫu đại diện, là nhờ quan hệ của Augustine, anh ấy giới thiệu tôi với một người bạn là nhà thiết kế."

"Rất tốt." Dạ Phong Vũ tươi cười bình tĩnh.

"Khi đó anh tôi hợp tác làm ăn với anh ấy, đây có lẽ chỉ là một quyết định anh ấy tình cờ đưa ra."

Catherine nói, "Nhưng lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, vòng tay này là quà anh ấy tặng cho tôi, chúng tôi còn từng cùng tham dự tiệc tối."

Dạ Phong Vũ dùng sức mở một chai nước có ga.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!