Edit & Beta: Cafesvictim
– Tình yêu vốn không phải là một chuyện lý trí –
"Hôm nay em đọc được một bài báo cách đây ba năm." Ngón tay Dạ Phong Vũ vuốt ve cánh môi anh, "Anh nói sẽ không yêu bất cứ ai."
"Lúc mười tuổi, tôi còn từng nói muốn mua cung điện Buckingham***, dùng để nuôi cá mập với cá heo." Augustine cầm tay cậu, "Có điều sự thật chứng minh, ý tưởng này hơi ngu xuẩn."
"Vậy hiện tại thì sao?" Đôi mắt Dạ Phong Vũ hấp háy nhìn anh.
Augustine nghĩ nghĩ: "Hiện tại tuy rằng tôi có đủ tài chính, nhưng chắc là nữ vương điện hạ sẽ không đồng ý."
Dạ Phong Vũ có lệ cong khóe miệng, đẩy anh ra muốn ngồi dậy, lại một lần nữa bị áp trở về sô pha.
"Xem ra em nói rất đúng, đúng là tôi không thích hợp nói đùa." Augustine cười khẽ vào lỗ tai cậu.
Thân thể Dạ Phong Vũ hơi cứng.
"Anh không biết tình yêu là gì, có điều nếu giống như bây giờ, cảm giác cũng không tệ lắm…" Giọng Augustine thấp dần, cuối cùng nhẹ nhàng ướt át hôn trụ vành tai cậu.
Đầu lưỡi rất nhẹ rất mềm, như là có chiếc lông gãi vào thần kinh yếu ớt, thân thể bị luồng điện mỏng manh chạy xuyên qua, lòng bàn tay cũng trở nên nóng rực. Bài học vừa rồi hiển nhiên có tác dụng, lần này Augustine rất kiên nhẫn, theo đôi môi nhẹ nhàng duyện cắn đến trước ngực, cuối cùng còn nhớ rõ không lưu dấu vết trên cổ và xương quai xanh.
Cúc áo từng viên từng viên bị cởi bỏ, hai tay lướt qua thắt lưng mềm dẻo, khiến người dưới thân run rẩy càng thêm kịch liệt.
"Chỗ này thật mẫn cảm." Augustine đè trên người cậu, giọng khàn ái muội.
Dạ Phong Vũ nghiêng đầu về một bên, lông mi run rẩy.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây tí tách, cùng với tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng duyện hôn kịch liệt.
Sô pha quá nhỏ, Augustine ôm cậu hôn môi dây dưa một đường, nghiêng ngả lảo đảo trở lại phòng ngủ, tiện tay xé rách quần áo dư thừa trên người cả hai.
"Anh thật sự rất thô lỗ." Dạ Phong Vũ oán giận.
"Là em rất mê người." Augustine đặt cậu trên giường, đáy mắt có những tơ máu vì bị dục vọng thiêu đốt.
"Anh…. có muốn uống một ly không?" Dạ Phong Vũ miễn cưỡng đẩy người ra, "Ngày kia em còn phải đi làm, cho nên hay là…. ừm…. dừng lại!"
Augustine do dự mà ngừng động tác.
Sắc mặt Dạ Phong Vũ hơi trắng: "Thật sự rất đau."
Augustine cắn răng.
Màn đêm thực cuốn hút, giường thực mềm mại, tư thế cũng thực thân mật, chỉ là…… có người nào đó kỹ thuật không tốt lắm.
"Chúng ta có thời gian cả đêm." Dạ Phong Vũ hôn nhẹ an ủi anh, "Nếu anh thật sự rất muốn, có thể từ từ làm."
Augustine cùng cậu tựa trán: "Làm sao mới có thể khiến em thoải mái hơn?"
Dạ Phong Vũ đề nghị: "Chúng ta có thể google một chút."
Mặt Augustine cứng ngắc.
"Đùa anh thôi." Dạ Phong Vũ cười thành tiếng, hai tay lướt từ sau lưng anh, đầu ngón tay dọc theo háng chậm rãi đi xuống, giọng khàn khàn lại ôn nhu, "Cẩn thận một chút là được."
Augustine hơi nhắm mắt lại, cánh tay ôm lấy cậu càng thêm chặt chẽ.
Dạ Phong Vũ vừa mới đẩy nhanh tốc độ trên tay, trên bụng đã truyền đến một mảnh nóng rực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!