Edit & Beta: Cafesvictim
– Chúng ta có thể đổi sang một phương thức hôn môi ôn nhu –
"Lần này ở Trung Quốc bao lâu?" Dạ Phong Vũ hỏi.
"Mười ngày, ở New York tôi còn có rất nhiều việc phải xử lý." Augustine trả lời, "Cho nên phải dùng tốc độ nhanh nhất để trở về."
"Thật ra không cần mệt như vậy." Dạ Phong Vũ cầm tay anh, "Nên nghỉ ngơi nhiều."
"Nhưng tôi muốn gặp em." Augustine ôn nhu nhìn chăm chú vào mắt cậu, "Về Catherine, rất xin lỗi về thái độ không tốt của tôi lúc trước."
"Ba ngày nữa bọn em còn có một lần hợp tác." Dạ Phong Vũ cười cười, "Sự trốn tránh của anh không hề có tác dụng, cô ấy vẫn không hề có dấu hiệu sẽ buông tha."
"Nhưng tôi không thể cho cô ta bất cứ cái gì." Augustine ôm cậu vào lòng, "Càng không hy vọng chúng ta lại vì việc này mà cãi nhau."
"Mấy ngày này vẫn sẽ ở nhà Nghiêm tổng sao?" Dạ Phong Vũ hỏi.
"Ở đây rất yên tĩnh." Augustine trả lời, "Hành trình lần này của tôi hoàn toàn giữ bí mật, không hy vọng có nhiều người biết."
"Em có thể giúp anh đổi một chỗ ở khác." Dạ Phong Vũ kéo anh ngồi dậy, "Cũng không ai biết, còn tự do hơn."
"Nhà của em?" Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ gật đầu: "Nhưng không phải nơi ở hiện tại, là nhà trọ trước đây."
Phillip vốn tính toán trở về phòng cho khách, đột nhiên liền nhìn thấy hai người cùng đi ra, vì thế cảm thấy rất kinh ngạc: "Hai người muốn đi đâu?" Không có xé áo của nhau còn chưa tính, thoạt nhìn còn có vẻ như muốn ra ngoài?
"Mày ở lại đây." Augustine ngắn gọn ra lệnh.
"Vì sao?" Phillip nhất thời tan nát cõi lòng.
"Nói với Nghiêm và Nhạc Nhạc, bữa tiệc ngày mai hủy bỏ." Augustine không thèm quay đầu lại, cùng Dạ Phong Vũ đi xuống cầu thang.
Phillip hai mắt rưng rưng nhìn theo hai người rời đi, ít nhất nói cho em biết hai người muốn đi đâu chứ.
Xe chạy xuyên qua thành phố, cuối cùng dừng ở một tiểu khu cao tầng yên tĩnh.
"Nhà trước của em?" Augustine đứng trước cửa hỏi.
"Ừ, là căn nhà đầu tiên em mua." Dạ Phong Vũ lấy chìa khóa ra, "Có điều rất nhỏ."
"Xem ra em thường xuyên trở về." Augustine bật đèn, "Chính xác là rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ."
"Sẽ có người định kỳ đến dọn dẹp." Dạ Phong Vũ kéo rèm ra, "Ở đây có thể nhìn thấy cảnh đêm của cả thành phố, lúc em không vui sẽ đến đây, ở một mình chốc lát."
"Thường xuyên không vui sao?" Augustine từ phía sau ôm lấy cậu.
"Con người sẽ luôn có những thời kì thoái trào." Dạ Phong Vũ cầm tay anh, "Anh cũng sẽ mất ngủ, không phải sao?"
"Nhưng đây là trong tình trạng không có em." Augustine ghé vào tai cậu nói nhỏ, "Nếu em nguyện ý tự đưa mình tới Mỹ, hẳn là hữu dụng hơn nhiều so với vị thực liệu sư kia."
Dạ Phong Vũ cười cười, quay đầu lại trao đổi với anh một cái hôn: "Em nấu bữa tối cho anh được không?"
"Tôi cầu xin đồ ăn bình thường." Augustine đặt cằm lên vai cậu, "Chứ không các loại canh phù thủy kỳ quái."
Đồ dùng trong nhà bếp có đầy đủ, dưới lầu còn có siêu thị tiện lợi 24 giờ, hai người rất nhanh chóng nấu xong một bữa tối nóng hôi hổi, trong đêm tối đầy tuyết, hương vị càng trở nên ấm áp.
"Đang nghĩ cái gì?" Dạ Phong Vũ huơ tay trước mặt anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!