Edit & Beta: Cafesvictim
– Ngày nghỉ tuyệt vời –
"Xem ra nó có vẻ không muốn đi." Dạ Phong Vũ ra sức lôi MOKA.
Augustine tiên sinh vừa bước tới, MOKA liền thê thê thảm thảm nức nở một tiếng, hơn nữa còn giơ chân trước nhào vào Dạ Phong Vũ, rất có tư thế sinh ly tử biệt.
Dạ Phong Vũ nửa nằm trên thảm, bất đắc dĩ giơ tay đẩy nó.
"MOKA." Augustine cố kiềm chế, "Về nhà."
"Nghe lời." Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu nó, định đứng lên.
MOKA kiên định đè lại tay cậu, hơn nữa còn xoay thân hướng mông về phía Augustine.
……….
Mười phút sau, Dạ Phong Vũ giúp Augustine pha một tách hồng trà khác: "MOKA có vẻ rất không muốn về."
Augustine bất đắc dĩ lướt nhìn góc tường.
MOKA ngậm món đồ chơi plastic yêu quý, cảnh giác vạn phần đối diện chủ cũ.
"Liệu có phải trong lâu đài, có gì đó khiến nó mất hứng?" Dạ Phong Vũ đoán.
"Có lẽ vậy." Augustine xoa xoa mi tâm: "Có một con sư tử đực, còn có một con trăn vàng."
"Gâu gâu!" MOKA thoải mái lăn lộn trên mặt đất.
"Khó trách." Dạ Phong Vũ lấy điều khiển từ xa trong miệng nó ra, "Tốt nhất là có thể tách MOKA với mãnh thú ra, không nên nuôi trong cùng một không gian, nếu không nó sẽ không thoải mái."
"Nhưng nó hiện tại căn bản là không muốn về." Augustine tựa vào ghế sô pha, "Có lẽ Phillip sẽ có tiếng nói chung với MOKA, nhưng giờ nó đang ở Trung Quốc, tháng sau mới có thể về."
"Nếu không ngại, tôi có thể chăm sóc nó một thời gian." Dạ Phong Vũ xoa xoa MOKA, "Đợi Phillip tiên sinh trở về nói sau."
"OK." Augustine xoay tròn chiếc nhẫn, vui vẻ nhận lời.
"Gâu gâu gâu." MOKA ngậm bát ăn, đứng trong phòng bếp ngoáy đuôi.
"Muốn ở lại ăn cơm chiều không?" Dạ Phong Vũ lấy ra một hộp thịt viên.
Augustine buông tay: "Tôi không nghĩ là MOKA sẽ vui vẻ cùng tôi chia sẻ."
Vừa dứt lời, chó trượt tuyệt đại bự liền ầm ầm bổ nhào về phía này, đè hộp thịt chặt chẽ bảo vệ dưới thân, sợ bị người chiếm mất.
Dạ Phong Vũ đóng cửa tủ lạnh, giọng có chút trêu chọc: "Có vẻ anh không thích hợp nói đùa, sẽ thành sự thật."
Tuy rằng phòng khách và phòng ngủ hơi trống trải, nhưng phòng bếp lại rất đầy đủ đồ dùng, Dạ Phong Vũ đập trứng gà, cho thêm bơ vào đánh lên.
Augustine cầm một ly rượu đỏ, tựa cửa phòng bếp nhìn cậu: "Không ngờ cậu còn có thể làm những cái này."
"Tôi cũng không nghĩ anh đồng ý ở lại." Dạ Phong Vũ đổ trứng vào chảo, "Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ là thời gian của anh hẳn là được sắp xếp chính xác tới từng phút."
"Xác thực là như thế, có điều mỗi người đều có quyền được lười biếng." Augustine hỏi, "Nếu tôi nhớ không lầm, người nhà cậu đang ở Pháp, chứ không phải Italy."
"Tôi định trước hết ở Milan yên tĩnh một tháng, thuận tiện suy nghĩ chút việc." Dạ Phong Vũ lấy trứng tráng ra, "Dù sao tôi cũng có ba tháng nghỉ, cho nên lãng phí một chút cũng không sao."
"Nghe có vẻ như là đang trách tôi." Augustine nhướng mi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!