– Anh sẽ không cho rằng đã như vậy rồi mà tôi còn không tỉnh lại chứ –
"Muốn đi Thụy Sĩ?" Khi vừa nghe tin này, Phillip đầu tiên là khó hiểu, vất vả lắm mới đuổi theo được đến Stockholm, chẳng lẽ không nên bổ sung một cái tuần trăng mật, vì sao lại còn muốn đi.
"A, khéo vậy!" Trình Hạ thế nhưng lại thật kinh hỉ, "Anh họ cũng phải đi Thụy Sĩ!"
Đi Thụy Sĩ hay lắm! Phillip tỉnh ngộ, cười tươi roi rói nói: "Em đi chuẩn bị."
Augustine khẽ gật đầu, lãnh khốc như quốc vương trở về phòng ngủ.
Bởi vì bệnh cảm còn chưa có khỏi hẳn, cho nên sau khi Dạ Phong Vũ ăn sáng xong, lại nằm trên giường nghỉ ngơi, nhìn có chút ỉu xìu.
"So với tối qua đã tốt hơn rất nhiều rồi." Augustine ngồi bên giường, kiểm tra độ ấm trên trán cậu.
"Ừ." Dạ Phong Vũ xoay màn hình điện thoại về phía anh, "Nhìn MOKA này."
Chó lớn hoan hỉ vui mừng, đang lăn lộn trên cỏ, còn chụp ảnh chung với các bạn nhỏ. Ba phút sau, Augustine nói: "Thực ngốc."
"Ngay cả chủ tiệm thú cưng cũng nói MOKA rất thông minh." Dạ Phong Vũ cất di động đi, "Tôi còn mua cho nó thịt khô vị mới."
Augustine mặt không chút thay đổi: "Ừ."
"Chờ một chút." Dạ Phong Vũ xốc chăn lên xuống giường.
Augustine nhíu mày: "Trở về nghỉ ngơi."
"Cho anh xem cái này." Dạ Phong Vũ thành thục đào góc va li một chút, sau đó trở về bên giường, nắm tay chìa đến trước mặt Augustine.
"Kinh hỉ của ảo thuật gia?" Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ mở tay ra, là móc chìa khóa MOKA phiên bản hoạt hình*, mặc đồ tiểu quái thú, mà người đang dắt nó nhìn cũng có chút quen mắt.
(*Gốc: "Q ")
Augustine: "………"
"Là anh và MOKA." Dạ Phong Vũ đặt móc chìa khóa trong tay anh, "Tặng anh."
"Là tranh của cậu?" Lần đầu tiên Augustine nhận được loại quà kiểu này.
"NO, là fan siêu cấp của anh, tôi cũng có một cái." Dạ Phong Vũ cười.
"Món quà rất đáng yêu." Augustine cất móc khóa vào ví tiền, "Có điều cậu cần nghỉ ngơi."
Quản gia nho nhã lễ độ gõ cửa, đưa đến một ly nước ép cam Sydney*, nói là Los tiên sinh đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị.
(*Hay còn gọi là cam úc)
"Cám ơn." Dạ Phong Vũ nhận cái ly, cười trêu ghẹo, "Đãi ngộ giống như hồi đại học."
Augustine khẽ nhíu mày: "Quan hệ giữa các cậu tốt lắm sao?"
"Ừ." Dạ Phong Vũ khuấy ly nước, "Hồi đại học chúng tôi ở cùng nhau, chuyến du lịch tốt nghiệp tới Nam Phi gặp nạn, cũng là cậu ấy dùng máy bay tới đón chúng tôi, giống như lần này ở núi tuyết."
"Ở cùng nhau?" Tâm tình Augustine càng thêm tối tăm.
"Mỗi người một phần tiền thuê nhà, là chuyện bình thường ở đại học." Dạ Phong Vũ uống một ngụm nước cam, "Có điều anh nhất định không có trải qua."
"Cậu rất hoài niệm khoảng thời gian đó?" Augustine hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!