Chương 24: (Hoàn)

Phiên Ngoại

- Triệu Nguyên Lãng

1

Sau nhiều năm trôi qua, trẫm lại gặp Vệ Anh.

Một gian nông xá chật hẹp, mấy gian phòng đơn sơ, một nữ nhi, cùng một trượng phu nửa vời..

Trẫm không dám tin, đây lại chính là ngôi nhà mà nàng từng tha thiết mong cầu có được. Vậy nên trẫm lỡ lời, thốt ra những lời chê bai người kia chỉ là một tàn binh.

Trẫm cứ ngỡ nàng sẽ nổi giận.

Dẫu sao thì người mà trẫm từng hiểu lầm là kẻ vong ân bội nghĩa, máu lạnh vô tình, thực chất lại là một cô nương có cha mẹ bị thám báo Khiết Đan sát hại, cố hương bị đồ sát. Mới mười bốn tuổi, nàng đã giả nam trang tòng quân, chinh chiến sa trường suốt tám năm ròng rã.

Người chết dưới tay nàng nhiều không kể xiết, cũng như số trận chiến mà nàng đã kinh qua. Với tính khí của nàng, khi nghe trẫm dùng những lời ấy để nói về một võ tướng vì chém giết quân Khiết Đan mà bị thương, nàng ắt sẽ lạnh giọng phản bác.

Nhưng nàng không hề làm vậy. Nàng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Bệ hạ, thảo dân cũng là một tàn binh."

Trong một khắc ấy, trẫm cảm thấy xấu hổ chưa từng có. Bởi lẽ năm xưa, chính miệng Triệu Nguyên Lãng đã từng nói với nàng:

"Lưu dân cũng là người, tàn binh cũng là mạng."

Quả thực, nếu nhìn bằng con mắt của hiện tại, vì một thành trì toàn tàn binh và lưu dân mà đi cầu cạnh người khác để rồi mang nợ một mối ân tình, quả thực chẳng đáng.

Trẫm không biết hiện giờ bản thân có hối hận hay không. Nhưng Triệu Nguyên Lãng của năm mười tám tuổi thì chắc chắn sẽ không.

Thiếu niên khí phách, cùng chung hoạn nạn.

Đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử.

Chỉ tám chữ đơn sơ ấy, đã khiến Vệ Anh hai lần tha mạng cho trẫm. Để rồi cuối cùng, khi nàng không từ mà biệt, trẫm vẫn mãi canh cánh trong lòng.

Nhiều năm sau, trẫm đã không còn là thiếu niên nóng vội chưa trải sự đời năm nào. Giờ đây khi đã đứng trên vạn người, quyền khuynh thiên hạ, bàn tay vấy máu vô số kể.

Là đúng hay sai, bản thân trẫm cũng chẳng rõ.

Ngẫu nhiên vướng bận, tích tụ đã lâu.

Bấy lâu nay, trẫm đã nghĩ tới vô số lý do khiến Vệ Anh âm thầm rời đi. Nhiều nhất, có lẽ chính là nàng hận khi xưa thủ thành người chết kẻ tàn phế, nếu trẫm có thể đến sớm một chút, liệu kết quả có thể khác đi hay không.

Nhưng chẳng ngờ được, sau ngần ấy năm, đáp án khi gặp lại cố nhân lại đơn giản đến vậy. Chỉ vì khoảnh khắc đó, nàng muốn đi, trước khi khởi hành lại thấy trẫm đang tranh luận cùng người khác nên chẳng tiện quấy rầy mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Chỉ có vậy mà thôi.

Cách biệt mấy chục năm, chân tướng phơi bày, nhưng trẫm lại không biết nên giận hay nên cười.

Giận vì chuyện này lại có thể do Vệ Anh làm ra, cười vì chuyện này đúng là chỉ có thể do Vệ Anh làm ra.

Không nghi kỵ, không hận thù, chẳng có nỗi niềm gì sâu xa.

Chỉ là nàng muốn đi thì rời đi thôi.

2.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!