Chương 9: (Vô Đề)

22.

Kẻ kiêu căng không ai bì nổi như Nhị lang Triệu gia vậy mà cũng có ngày cúi đầu nhận lỗi. Ta vốn tưởng, với tính khí của hắn, cho dù cúi đầu thì cũng sẽ miễn cưỡng kháng cự. Nhưng trái lại, hắn lại thành thật đến lạ thường.

Hắn nghiêm túc nhìn ta, trịnh trọng nói:

"Ngươi nói đúng. Ngươi tuy là nữ tử nhưng những gì đã làm chẳng kém nam nhân."

"Biên cương lạnh giá khổ cực, nếu ngươi thực sự muốn trốn chạy, sao có thể lang bạt ở đây nhiều năm như vậy?"

"Rõ ràng ngươi không muốn đi, chỉ là không tin tưởng chủ tướng, sợ bản thân trở thành đá kê chân cho kẻ khác mà thôi."

"Thế nhưng ta lại hiểu lầm, cho rằng ngươi là kẻ tham sống sợ chết, đó là lỗi của ta. Vì vậy, ta có lỗi với ngươi."

Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Chắc đã năm năm rồi.

Từ khi A Minh và lão Hà mất đi, cho đến giờ cũng đã ba năm trôi qua. Khi đó, vị đại tướng quân kia đã lui về nhưng thanh danh vẫn không hề giảm sút.

Nếu ta nhớ không nhầm, lúc cùng hắn rút lui, vì ta luôn xông pha tuyến đầu lại có chút mưu lược nên hắn đã để mắt đến ta, muốn thu nhận ta làm tâm phúc.

Khi ấy, cả quân doanh ai nấy đều hâm mộ, nói rằng một tên tiểu binh bếp núc như ta thật may mắn làm sao, có thể lọt vào mắt xanh của đại tướng quân, sau này ắt sẽ tiền đồ vô lượng. Vậy mà chẳng ai ngờ, ngay lúc đó ta lại hỏi một câu không hợp thời:

"Tướng quân có còn nhớ lời hứa năm xưa không? Khi viện binh đến, ngài sẽ dẫn chúng ta đánh trở lại, báo thù cho những huynh đệ đã ngã xuống?"

"Giờ viện binh đã đến, vậy khi nào chúng ta xuất quân đây?"

"Thuộc hạ vẫn sẽ là tiên phong, xông pha trước nhất!"

Đáp lại ta là một khoảng lặng nặng nề đến đáng sợ. Gương mặt của kẻ đứng trên cao kia phút chốc sa sầm, không còn nửa điểm vui mừng chiêu hiền đãi sĩ ban nãy.

Trong trướng, mồ hôi lạnh của những người xung quanh nhỏ xuống từng giọt. Bọn họ hận ta quá thẳng thắn. Bởi lẽ trận chiến thảm bại năm đó chính là vết nhơ của người kia. Nay triều đình không còn ý định tái chiến, ta lại ngang nhiên nhắc lại lời hắn từng hứa hẹn, vậy chẳng khác nào giáng thẳng một bạt tai vào mặt hắn.

Chẳng lẽ không sợ sau này bị tìm cớ lôi ra chém hay sao?

Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ, hắn phải cho ta, không, phải cho những người đã bị chôn vùi dưới trận tuyết lớn năm ấy một câu trả lời xác đáng. Vì vậy, sau một hồi im lặng, trong trướng vang lên giọng nói trầm thấp:

"Bổn tướng quân tất nhiên không quên huyết thù của các huynh đệ. Nhưng khi nào phản công, không phải một tên tiểu binh như ngươi có thể hỏi đến!"

"A Anh, bổn tướng quân xem trọng tài cầm quân của ngươi, ngươi có nguyện ý theo ta không? Ngươi còn chưa trả lời đấy."

Không, ta sớm đã có câu trả lời rồi.

Trong trận chiến tiếp theo giữa hắn và quân Khiết Đan, giữa cơn loạn chiến, lần đầu tiên trong đời ta làm một kẻ đào binh.

Phía sau lưng, ta gần như có thể nghe thấy tiếng hắn tức giận chửi rủa:

"Khá khen cho một tên thất tín bội nghĩa như ngươi! Tên nhãi ranh vô mưu, rốt cuộc là bổn tướng quân nhìn lầm rồi!"

"Loại đào binh như thế, ai cũng có thể tru diệt!"

Hắn nghĩ rằng ta sẽ xấu hổ mà cúi đầu, nhưng trái lại, ta chỉ thản nhiên đáp:

"Đều là nhưng kẻ đào binh. Nếu ngươi vẫn có thể quang minh chính đại đứng giữa trời đất này, vậy cớ gì mà ta phải hổ thẹn?"

Ta không chạy trốn. Chỉ là ta không muốn làm tấm gạch lót đường cho kẻ khác mà thôi.

Ba năm qua, ta lang thang nơi biên ải, lẩn khuất giữa quân doanh. Mỗi trận chiến, ta luôn lao lên trước nhất, nhưng đến khi thất bại cận kề, ta đều không ngoảnh lại mà rời đi. Ta không bị truy xét hay xử tội. Chỉ vì những kẻ chạy nhanh hơn ta chưa từng dẫn quân quay đầu lại. Còn những kẻ không chạy trốn thì đều đã vĩnh viễn nằm lại nơi sa trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!