17.
Dưới trận đại tuyết, khói thuốc súng lửa lượn lờ.
Cuối cùng, vào năm thứ ba kể từ khi ta giả nam trang nhập quân doanh, người cuối cùng mà ta quen biết cũng đã trút hơi thở cuối cùng.
Lão từng nói sống đến sáu mươi tuổi đã là một điều may mắn. Nhìn lại sáu mươi năm ấy, lão đã từng thấy ánh tàn dư của thời thịnh thế, cũng chứng kiến cảnh cơ nghiệp sụp đổ. Đến cuối cùng, lão lang bạt tới vùng biên cương xa xôi này, nơi chiến hỏa triền miên. Và rồi, lão cứ thế ra đi.
Khoảnh khắc lão trút hơi thở cuối cùng, tin tức từ đại trướng chủ soái vốn đã im lìm suốt nhiều ngày, rốt cuộc cũng truyền ra.
Không phải lời tuyên thệ sống chết nghênh chiến địch.
Không phải tin tức viện binh sắp đến.
Mà là—
"Tướng quân có lệnh, lui! Lui khỏi thành này! Những ai còn sống mau chóng theo sau!"
Có lẽ ta đã hiểu vì sao mình luôn nhớ đến Vệ Chá rồi.
Bởi vì ghen tị.
Ghen tị vì khi hắn đang độ tuổi huyết khí phương cương, người mà hắn gặp được lại là Triệu Nguyên Lãng.
Bởi vì dù chỉ là một binh tốt vô danh, nếu có thể gặp được một chủ tướng nguyện cùng quân sĩ tử chiến đến cùng, đó cũng là một loại hy vọng xa xỉ.
18
Nực cười thay, Triệu Nguyên Lãng còn tưởng rằng, năm đó ta nguyện ý kéo hắn theo suốt chặng đường lưu lạc là vì viên độc dược không biết thật giả mà hắn đã ép ta nuốt xuống.
Hắn không nghĩ xem, ta đã lăn lộn nơi biên ải bao nhiêu năm như vậy, sao có thể dễ dàng mắc lừa như vậy chứ?
19
Nhiều năm sau, khi sự thật được phơi bày, đây là lần đầu tiên ta nhắc đến chuyện ấy với Triệu Nguyên Lãng.
Hắn thoáng sững sờ:
"Thì ra, ngay từ đầu nàng đã biết."
"Biết viên độc dược ấy thực ra chỉ là trò lừa gạt."
Tiểu cô nương trong lòng hắn, lúc này Nguyệt Nhi ngây ngẩn cả người. Một đứa trẻ làm sao từng nghe qua sự tàn khốc của chiến trường? Ta cứ ngỡ nó đã bị dọa sợ, định lên tiếng trấn an nhưng lại thấy nó ngơ ngác nhìn ta, sau đó nghiêm túc nói:
"Mẹ, người gạt con. Người nói rằng những thứ trên người người chỉ tiên nữ mới có, không phải vết sẹo."
Nó lao đến, vừa dụi mắt vừa nắm chặt tay ta, nghiêm nghị nói:
"Nguyệt Nhi không muốn mẹ làm anh hùng nữa! Nguyệt Nhi cũng không mè nheo đòi mẹ kể chuyện xưa nữa!"
"Mẹ không phải kẻ đào binh…"
"Mẹ chỉ là… chỉ là… đau quá thôi."
20
Chính vì đau đớn nên mới bỏ chạy.
Chính vì đau đớn nên mới rơi lệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!