14.
Sau trận chiến hôm ấy, A Minh chửi ầm lên, dùng hết những lời lẽ thô tục nhất để mắng bách phu trưởng không có lương tâm, ngay cả một đứa trẻ cũng lôi vào. Hắn cũng mắng ta vô dụng, chết còn không biết chết như thế nào cho đúng.
"Đừng nói nàng, nếu viện quân vẫn chưa đến, e rằng chúng ta đều sẽ chết dưới lưỡi đao của bọn chúng."
Lão Hà chỉ đáp một câu như vậy. A Minh không thích nghe lão dài dòng: "Đám súc sinh đó giết thê tử ta, lão tử dù có chết cũng phải kéo theo một tên đệm lưng, có viện quân hay không cũng thế thôi!"
Nhưng cái chết đó, không đáng chút nào. Ta vừa lau mũi thương đỏ thẫm trên tay vừa thắc mắc:
"Tướng quân không phải đã nói, viện quân sẽ đến sao?"
Người ấy là một danh tướng lẫy lừng, lúc đứng trên thao trường, đeo trường đao bên hông, khí thế uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ. Hắn là tấm gương mà biết bao binh sĩ ngưỡng mộ.
Nhưng vừa nghe ta nói xong, A Minh lập tức trợn trắng mắt.
Lão Hà thì chỉ lắc đầu:
"Tiểu tử, ngươi còn quá trẻ, không hiểu thế gia đại tộc xem chúng ta chẳng khác gì bùn đất dưới chân."
Khi thái bình sụp đổ, thế gia danh môn lại tranh giành kéo bè kết phái. Đông Hán, Hậu Chu đều nhân danh thiên hạ thái bình mà hành sự.
Mà xét cho cùng—
"Nếu thắng, đó là vinh quang của danh gia vọng tộc. Nếu thua, bọn họ vẫn có thể lưu danh sử sách như những anh hùng hy sinh vì chính nghĩa. Còn những thứ này…"
Lão Hà cúi đầu một tên lính bếp gầy gò, nhếch nhác như ta.
"Có quan hệ gì với một tiểu binh mà ngay cả họ cũng không có như ngươi chứ?"
Xuyên suốt dòng lịch sử, anh hùng trong thiên hạ nhiều như cá diếc qua sông, có kẻ được ca tụng, có kẻ bị phỉ nhổ. Có chính nhân quân tử, có gian hùng, cũng có bá chủ thiên hạ. Nhưng chưa từng có ai nhắc đến những kẻ vô danh trải đường cho bọn họ.
A Minh là vậy. Lão Hà là vậy. Ta cũng là vậy.
Tim ta run lên bần bật, những suy nghĩ vốn kiên định bỗng chốc lung lay, nhưng cuối cùng ta vẫn cắn răng nói:
"Tướng quân sẽ không lừa chúng ta."
Chẳng ai đáp lời.
15Không ai quan tâm ta nữa. Cũng chẳng còn ai đánh ta, cướp cơm của ta.
Từng trận chiến trôi qua, có kẻ chết, có kẻ tàn phế. Những người đã khuất, không đợi được viện quân. Những kẻ còn sống, thân mang tàn tích chiến trường, lê lết đến trước mặt ta, hỏi:
"A Anh, viện quân ngươi nói tới đâu rồi?"
Ta đáp: "Sắp đến rồi."
Vị tướng xuất thân danh gia vọng tộc kia, hẳn cũng quyền thế hiển hách như Triệu Nguyên Lãng, nhưng hiện tại hắn cũng trở nên trầm mặc.
Lão Hà lén tìm ta, bảo:
"Ngươi còn nhỏ, trốn kỹ vào. Đợi khi tướng quân rút lui, ngươi cũng trà trộn đi theo bọn họ, may ra còn giữ được mạng."
Ta im lặng rất lâu, khẽ vuốt thân trường thương đã lau chùi vô số lần, chậm rãi nói với lão:
"Hôm nay ta đã giết người."
Ta sinh ra giữa thời loạn lạc, sống nay đây mai đó. Những gì ta từng nghe được đều là chuyện người Khiết Đan đánh đâu thắng đó. Mà sự thật cũng đúng như vậy. Kỵ binh Khiết Đan ngựa béo quân mạnh, thân hình cũng cao lớn hơn hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!