12.
Khi đó, ta đóng quân ở vùng biên ải, nhưng hiếm khi có chiến sự. Người khác nói, đó là vì triều đình đã thỏa thuận với bọn Khiết Đan, thưởng cho chúng vàng bạc để chúng yên ổn bảo vệ biên cương. Đây là một ân huệ. Khiết Đan được hưởng lợi thì tất nhiên phải cúi đầu nghe lệnh.
Nhưng…
"Gây loạn chẳng phải chính là bọn chúng sao?"
Cớ gì lại phải dâng vàng bạc để bọn cướp trấn giữ biên cương giúp chúng ta? Lời ta vừa thốt ra, đám người vừa cao cao tại thượng, vừa đắc ý cười cợt lập tức im bặt, sắc mặt cũng lạnh xuống. Dù có khoác lên tấm lụa là gấm vóc hoa lệ thế nào, nỗi nhục vẫn là nỗi nhục. Đặc biệt là khi tấm lụa kia bị vén lên, để lộ thứ đáng xấu hổ nhất bên trong đó.
Hôm đó, vị quý nhân đến từ Đô thành nói thế này:
Chẳng qua chỉ là cho chút vàng bạc, đổi lại đám man di kia yên phận. Về phần lãnh thổ đã mất, dân chúng đã chết, hà cớ gì cứ phải chấp niệm chuyện cũ mãi?
Chúng ta làm vậy chẳng phải là để bảo vệ tính mạng của những binh sĩ nơi biên ải này như các ngươi sao?
Vậy còn gì mà không hài lòng?
Vị quý nhân ngạo mạn rời đi, khinh miệt chúng ta đúng là đám thô kệch ngu dốt lại còn không biết điều.
Ta nghe mà nửa hiểu nửa không. Chỉ nhớ rằng khoảng thời gian sau đó, tất cả mọi người đều ra sức luyện tập càng thêm khắc khổ. Như thể muốn để mồ hôi và máu thịt bốc hơi hết thảy khỏi cơ thể. Những ngọn trường thương đồng loạt chỉ về một hướng—hướng của người Khiết Đan.
Nhưng ai nấy đều chỉ lặng lẽ nhìn nhau chằm chằm, không một ai ra tay. Về sau, chính ta lại là kẻ sốt ruột, kéo bọn họ lại hỏi:
"Khi nào chúng ta mới đánh sang?!"
Rời xa quê hương hai năm, ta đã tưởng tượng vô số lần cảnh mình khoác lên áo giáp, dẫn quân hùng dũng trở về, báo thù rửa hận cho phụ mẫu và xóm làng.
Chém giết bọn người Khiết Đan.
Nhưng hai năm trôi qua, tất cả mọi người vẫn thờ ơ.
Ta sốt ruột, hỏi:
"Các ngươi có phải đã quên rồi hay không?"
"A Minh, không phải ngươi từng nói thê tử của ngươi chết trong tay Khiết Đan ư?!"
"Còn Trần thúc, chẳng lẽ thúc cũng đã quên con trai, con gái của mình chết như thế nào trong tay bọn chúng?!"
"Các ngươi đánh ta thì sức lực dư thừa, vì sao không dám giáng một đòn lên đầu bọn Khiết Đan?! Hèn nhát! Vô dụng!"
Ta chửi mắng thậm tệ. Lần này, không ai nhổ nước bọt vào ta, cũng không ai đánh đập ta nữa. Đáp lại ta chỉ còn sự im lặng đáng sợ.
Từ khi nào mà ta luôn cảm thấy ở cùng đám người này là một nỗi sỉ nhục.
Hối hận vô cùng vì đã ở lại nơi đây.
Cho đến khi—
Chiến tranh thật sự bùng nổ.
13.
Quý nhân nói, thưởng vàng bạc cho người Khiết Đan là để biến bọn chúng thành chó giữ cửa, giúp biên cương vô lo vô nghĩ.
Nhưng nếu lũ chó ấy không chịu an phận thì sao?
Khi vàng bạc tiêu xài hết sạch, bọn chúng không còn để tâm đến việc chăn thả gia súc trên thảo nguyên nữa. Mà là đưa ánh mắt thèm khát về vùng đất từng tự đưa mình vào thế yếu như Trung Nguyên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!