Chương 5: (Vô Đề)

Cuối cùng, năm hai mươi hai tuổi, ta bỏ trốn.

Sau khi Đại Đường sụp đổ, Trung Nguyên đại loạn, hết triều đại này suy vong lại đến triều đại khác nổi lên.

Ai còn bận tâm ngươi là người Đông Hán hay Hậu Chu?

Lại càng chẳng ai để ý đến cái mạng nhỏ hèn mọn của ngươi.

Vậy nên, ta bắt đầu học cách lùi bước. Vệ Chá ngu xuẩn, hắn không chịu nghe lời khuyên của ta, cứ nhất quyết phải đi cho được. Ta cản không nổi.

Những năm qua, khổ ta chịu, trận ta đánh, còn chẳng ít hơn số cây cầu mà Triệu Nguyên Lãng từng đi qua.

"Thế thì ngươi lấy tư cách gì mà bảo ta vô tình vô nghĩa, dám tùy tiện nói ta là kẻ đào binh?!"

Ta mắt đỏ hoe, chỉ thẳng vào hắn, giận dữ quát:

"Ngươi dũng mãnh chính trực, tự nhiên được thăng quan tiến chức, nhưng tất cả những điều ấy đã chẳng còn liên quan gì đến ta nữa! Thiên hạ bất hòa, chiến hỏa sẽ không bao giờ dứt!"

"Nhà họ Lý đã mất, sau đó là họ Quách, họ Lưu… thì có liên quan gì đến ta? Chẳng qua ta cũng chỉ muốn sống mà thôi! Chỉ là muốn sống mà thôi! Ngươi lấy quyền gì mà nói ta như thế?!"

"Ngươi…"

Triệu Nguyên Lãng sững sờ, định nói gì đó, nhưng ánh mắt bỗng trợn to, lao về phía ta, lớn tiếng hét:

"Vệ Anh, tránh ra!"

Không kịp nữa rồi. Một thanh loan đao từ phía sau đâm xuyên lưng ta. Trực tiếp xuyên thẳng qua.

Cơn đau thấu xương ập đến. Ta nửa sống nửa chết, hắn thì trọng thương, cả hai chẳng khác gì chó nhà có tang.

Trước mặt là kỵ binh Khiết Đan binh hùng tướng mạnh, nhìn qua thật nực cười. Đến mức bọn chúng đánh hắn ba quyền, hắn mới có thể đánh trả lại một miếng. Cuối cùng, nhìn đến bộ dạng thảm hại của hắn, quân Khiết Đan cười vang:

"Nam nhân Trung Nguyên, còn không bằng cả dê con!"

Vết thương rách toạc, máu chảy không ngừng, hắn cắn răng liều mạng kiềm chế đối thủ, gào lên với ta:

"Mau chạy đi!"

Ta thực sự muốn hỏi hắn, ngươi nghiêm túc đấy à? Bảo ta mang theo một thanh đao cắm xuyên vai mà chạy?

Nếu làm được thì ngươi thử xem sao?

Nhưng một ngụm máu nghẹn lại trong cổ họng, vừa hé miệng đã không kìm được mà ho sặc sụa. Muốn nói cũng không nói được thành lời. Vậy nên, ta chỉ có thể bước từng bước lại từng bước, tiến lại gần hắn.

Lúc này, quân Khiết Đan đã giẫm lên người hắn, mò lấy con dao nhỏ bên hông, cười gằn dữ tợn:

"Chịu chết đi!"

Hắn trợn tròn mắt, cố gắng muốn vùng vẫy, máu bắn lên trước mặt. Lưỡi dao cách hắn không quá ba tấc nhưng hắn đã bất động. Ngay cả tên Khiết Đan kia cũng chết sững tại chỗ.

Quen biết Triệu Nguyên Lãng mấy tháng, ta từng thấy hắn khinh miệt ta, từng thấy hắn hận ta, nhưng vẻ mặt kinh hoàng này… lại là lần đầu tiên.

Chắc đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến một người không hề chớp mắt mà rút lưỡi đao cắm trên thân mình ra, không hề chần chừ mà siết chặt cán đao, giơ cao, rồi dùng toàn lực mà bổ xuống!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, tên Khiết Đan bị chính thanh đao của mình đâm ngã xuống đất. Không còn vẻ kiêu ngạo và điên cuồng như trước nữa.

Điểm khác biệt duy nhất, e là hắn không may mắn bằng ta… Vì thứ bị đâm trúng, chính là tim hắn.

"Vệ Anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!