9.
Trước đó, Triệu Nguyên Lãng từng nói hắn muốn vào kinh nhưng kinh thành quá xa xôi, quân tình cấp bách, không thể nào chỉ hai người bọn ta cứ thế mà lang bạt đi tới được. Hắn chỉ cần đến thành trì kế tiếp, để lộ thân phận, tự nhiên sẽ có người dẫn đường, thuận lợi lên đường vào kinh.
Bởi vậy, khi đến được nơi này, chẳng những đám lưu dân vui mừng mà ngay cả Triệu Nguyên Lãng cũng hớn hở không thôi. Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, hắn liền nhìn thấy một đám người vây lấy A Cẩu, ra sức đánh đập.
Thật ra, hắn và A Cẩu cũng chẳng thân thiết gì, nhất là dạo gần đây, kẻ kia còn có phần lảng tránh hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy những kẻ đó cầm theo gậy gộc, giẫm lên đầu hắn ta mà hành hạ… Triệu Nguyên Lãng vẫn muốn xông lên ngăn cản.
Có điều, hắn không làm được.
Bởi vì ta đã ngăn chặn hắn, ngăn chặn bằng cách bấu chặt lên vết thương của hắn, mạnh tay ấn xuống, đau đến mức khiến hắn đứng còn không vững.
"Triệu huynh, cứu ta… Cứu ta với… Ta chỉ là đói quá thôi…"
Đầu A Cẩu bê bết máu, đưa tay về phía hắn cầu xin. Thân thể gầy trơ xương, tưởng chừng chỉ cần thêm một cú đánh nữa là sẽ gãy lìa.
"Đánh chết hắn đi! Đồ súc sinh! Xem ta có lột da hắn không!"
"Ta chỉ đói thôi… Ta sai rồi… Ta sai rồi… Về sau không dám nữa…"
Rắc một tiếng. Là âm thanh hộp sọ nứt vỡ. Mắt A Cẩu trợn tròn, máu từ trên trán hắn trào xuống, chảy theo gương mặt gầy guộc rồi nhiễu thành từng giọt.
Mọi người xung quanh đều im lặng.
A Cẩu chết rồi. Ngay cả lúc chết, miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm: Ta chỉ là đói thôi… chỉ là đói thôi…
Ta thu tay về, không còn giữ chặt Triệu Nguyên Lãng nữa. Ngay khoảnh khắc ấy, hắn đẩy mạnh ta ra, sắc mặt dữ tợn, gầm lên:
"A Cẩu!"
"Triệu Nguyên Lãng!"
Ta lên tiếng trước, cắt ngang tiếng gọi của hắn. Hắn trừng mắt nhìn ta, đáy mắt ngập tràn phẫn hận:
"Tại sao lại ngăn cản ta?! Ngươi cứ thế trơ mắt nhìn đám người này đánh chết A Cẩu sao?! Vệ Anh, bản thân ngươi không cứu, lại còn ngăn cản không cho người khác cứu người?!"
Đây là lần đầu tiên hắn nổi giận với ta đến vậy. Mối quan hệ vừa mới có chút hòa hoãn lại lập tức căng thẳng đến giương cung bạt kiếm.
Ta nhíu mày, chỉ tay về phía sau hắn. Trong con hẻm phía sau, có tiếng trẻ con khóc ré lên. Ở đó có một chiếc nồi cũ kỹ đầy vết chắp vá, bên trong chứa đầy nước. Bên dưới, một đống củi chất sẵn còn chưa kịp nhóm lửa.
Gã đại hán vừa ra tay đánh đập A Cẩu lúc nãy lôi một đứa trẻ từ trong nồi ra, cau mày chửi rủa, quẳng cây gậy xuống đất rồi rời đi cùng người phụ nữ đang khóc lóc.
Ta lạnh lùng lên tiếng:
"Người ngoại tộc gọi Trung Nguyên chúng ta là cừu hai chân, lâu dần, ngay cả đám lưu dân này cũng quen miệng gọi như thế. Những đứa trẻ còn nhỏ, thì thành cừu nhỏ hai chân."
"Dựng nồi, nhóm lửa, ấy là một món ăn mặn hiếm hoi."
A Cẩu chưa kịp nhóm lửa.
Hắn đói đến phát điên rồi.
"Triệu Nguyên Lãng, nếu muốn trách thì trách đêm đó ngươi không để hắn siết chết ngươi. Bằng không, có lẽ hắn cũng chẳng đói đến mức đến phát cuồng mà đi trộm con nít."
Triệu Nguyên Lãng sững sờ nhìn ta, hốc mắt đỏ hoe.
Thời loạn lạc, đói khổ hoành hành, trữ xương nhóm lửa, đổi con cho nhau ăn thịt, chưa bao giờ là chuyện bịa đặt.
10.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!