Ta tức đến bật cười. Nhưng hốc mắt lại nóng lên. Làm sao có thể không có chuyện gì được? Chẳng phải bây giờ đã phơi thây nơi hoang dã rồi hay sao?
Bảo hắn chạy mà không chịu chạy, cuối cùng y phục còn chẳng giữ được, để người ta lột đi mất. Chi bằng để ta lột, ít nhất cũng tận dụng được triệt để.
Lúc Triệu Nguyên Lãng biết được chuyện này, hắn giận đến mức gần như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
"Vệ Anh, ngươi thật đáng chết!"
Nhưng nhiều năm sau, khi con gái ta nghe đến đoạn này, nó lại vừa khóc vừa nói:
"Mẹ nói dối! Mẹ không phải kẻ đào binh! Mẹ không phải người xấu! Mẹ không đáng chết!"
Nếu là ngày thường, ta nhất định sẽ dỗ dành con bé, bảo nó đừng khóc. Nhưng bây giờ, ta như đã cởi xuống lớp ngụy trang, thản nhiên ngồi đối diện con bé, không chút động lòng mà đập tan ảo tưởng của nó:
"Phải, chính là thế."
Con bé chắc chắn ghét ta đến chết rồi. Dù sao từ nhỏ đến giờ, nó vẫn luôn cho rằng mẫu thân mình là một đại anh hùng.
Ta chờ nó khóc lóc, mắng ta đáng ghét nhất. Nhưng nước mắt nơi khóe mắt con bé lại bị lau đi trước cả ta.
Phía đối diện, mắt Triệu Nguyên Lãng đỏ hoe. Giọng hắn lại kiên định hơn cả ta, nói rằng:
"Không phải."
Ta chớp mắt một cái, quay đầu đi không nhìn hắn nữa. Nhưng bên tai vẫn nghe rõ mồn một.
"Vệ Anh, nàng không phải."
7.
Sao lại không phải chứ?
Ngày trước, nghĩa huynh đối với ta ân tình sâu nặng, thế mà khi y qua đời, y phục lại bị ta lột đi gần hết rồi đào một hố nông, đẩy y vào đó mà chôn.
Nếu không phải vì bị Triệu Nguyên Lãng ép uống thuốc độc uy hiếp, thậm chí ta còn chẳng màng đến cả gánh nặng này mà bỏ trốn một mình.
Cũng may trời không tuyệt đường sống của hắn, hôm đó trời mưa lớn, vết kéo lê nhanh chóng bị cơn mưa che phủ.
Nhị lang gia cảnh khá giả của Triệu gia sốt cao không dứt, mơ mơ màng màng giữa cơn đói khát lạnh lẽo. Mơ hồ nhìn thấy ta đang nhai gì đó trong miệng, đang định nói gì đó thì ta đã nhả ra rồi trực tiếp nhét vào miệng hắn.
"Ngươi!"
Vị đắng lan tỏa, ta bịt chặt miệng hắn, ép hắn nuốt xuống.
"Thuốc đắng dã tật, xin tướng quân đừng trách."
Ta châm biếm. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, tức giận đến nỗi không nói nên lời:
"Vô sỉ!"
Ta còn chưa quên việc hắn ép ta uống độc dược, cung kính mà nói:
"Tướng quân nói phải."
Một quyền đấm vào bông, Triệu tướng quân tức giận đến mức mắt đảo ngược, hôn mê bất tỉnh. Khi hắn tỉnh lại lần nữa thì đã nằm giữa nhóm dân tị nạn.
Điều này cũng chẳng có gì lạ, người Khiết Đan tấn công, nơi biên giới xa xôi, không thiếu nhất chính là dân tị nạn. Tất cả đều hướng về vùng đất giàu có, đông đúc nhộn nhịp.
Triệu Nguyên Lãng chỉ là thiếu kinh nghiệm chứ không phải là không hiểu nỗi khổ của bách tính. Thấy vậy, ta cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!