"Cũng giống như vậy, Bệ hạ, thảo dân cũng là một tàn binh."
"Vậy nên thảo dân không chê hắn, hắn cũng không chê thảo dân, cứ như vậy mà cùng nhau sống tiếp đi."
"Nàng..."
Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Triệu Nguyên Lãng khẽ thay đổi. Ta lại bình thản lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, ánh nhìn kiên định mà thẳng thắn, giống hệt như Vệ Anh năm nào:
"Hôm nay Bệ hạ đến đây, chẳng phải là muốn hỏi, năm xưa ta không từ mà biệt, có phải vì thành vỡ binh tàn, giận cho đánh mèo, căm hận Bệ hạ đến muộn nên mới ra đi không?"
Triệu Nguyên Lãng khó hiểu:
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Không phải."
Ta không hề do dự.
"Vậy năm đó vì điều gì mà nàng lại rời đi?"
"Vết thương mới chồng chất vết thương cũ, không còn đường giết giặc báo quốc. Đã không còn ai cần đến ta nữa, thì tự nhiên phải tìm một việc khác mà làm."
"Mà vừa hay, năm xưa ta từng nói với Bệ hạ, nguyện vọng lớn nhất đời ta, chẳng qua chỉ là tìm được một mái nhà mà thôi."
"Vậy vì sao khi ấy không từ mà biệt?"
Ta hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút khó xử:
"Khi đó thấy Bệ hạ đang tranh luận rất hăng say, thảo dân nghĩ rằng chắc Bệ hạ cũng không muốn có người cắt ngang đâu."
Câu trả lời này, quả thực rất hợp với tính cách của ta.
Triệu Nguyên Lãng: "..."
Hắn không cam lòng, nhìn chằm chằm vào ta:
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
Ta cười cợt, liếc mắt nhìn hắn:
"Chỉ đơn giản vậy thôi."
Vệ Anh năm đó, không biết đã từng là khách qua đường trong cuộc đời của bao nhiêu người. Giữa thời loạn thế, binh đao triền miên, kẻ không từ mà biệt chưa bao giờ là chuyện hiếm lạ.. Điều đó chẳng liên quan gì đến oán hận, chỉ là khoảnh khắc đó vừa vặn muốn đi, lại vừa vặn không có thời gian để từ giã mà thôi.
Triệu Nguyên Lãng thu lại tầm mắt, trầm giọng nói:
"Là trẫm hổ thẹn trong lòng."
Không phải Thiên tử có lỗi, mà là thiếu niên năm đó, người từng tràn đầy nhiệt huyết, cũng lần đầu chinh chiến sa trường cảm thấy có lỗi.
Hắn vẫn luôn nghĩ, kết cục của kẻ từng xông pha nơi biên ải, tử thủ cô thành như Vệ Anh, đáng lẽ không nên như vậy.
Ít nhất không phải là một Vệ Anh khi đã về già vẫn phải sống trong một ngôi nhà nhỏ hẹp, cùng một người mình đầy thương tích sống nương tựa vào nhau, không quyền không thế, mỗi ngày phải dậy sớm làm lụng để đổi lấy một bữa cơm no.
Thế nhưng hắn cũng đã nói rồi, so với bao trận chiến sau này hắn đánh, trận chiến năm đó quá đỗi nhỏ bé, nhỏ đến mức không đáng để nhắc đến.
Chỉ vài ngàn binh sĩ cùng lưu dân, có đáng gì đâu? Huống hồ, những Vệ Anh như vậy có đến hàng ngàn hàng vạn người ngoài kia. Nếu họ đều có chung một kết cục như vậy, vậy thì vì sao ta lại không thể chứ?
Thế nhưng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!