Chương 21: (Vô Đề)

48.

Hắn rời đi, ta không hề giấu giếm.

Mà cũng chẳng thể giấu được. Thế nên, trong lúc tập hợp binh lính nghênh chiến, ta chỉ sơ lược nói qua lý do rồi lập tức triển khai phòng thủ. Những người khác sau khi biết chuyện cũng chỉ im lặng trong thoáng chốc, rồi ngay khi nghe thấy quân lệnh thì lập tức quay về vị trí của mình.

Dường như chuyện này chẳng có gì quan trọng, cùng lắm chỉ là bớt đi một người mà thôi. Không có bạo loạn, không có chất vấn, càng không có lời chửi rủa nào vang lên.

Bởi vì chúng ta còn phải thủ thành, không có sức lực, cũng chẳng có thời gian để bận tâm đến những chuyện khác. Và bởi vì, chúng ta đều có cùng chung suy nghĩ. Dù là một người sống hay một nhóm người sống, thì vẫn tốt hơn là tất cả cùng chết.

Ngươi xem, Triệu Nguyên Lãng quả nhiên là con cháu thế gia.

Lúc nào cũng nghĩ những binh sĩ hèn mọn như chúng ta một bụng đầy rẫy oán hận, căm ghét bọn họ đến tận xương tủy, lúc nào cũng nghi ngờ, lúc nào cũng chỉ mong kéo một người xuống làm đệm lưng.

Nhưng chúng ta đâu phải sinh ra đã tràn ngập hận thù và nghi kỵ?

Nếu như gió cát biên ải không quá lớn, không quá lạnh.

Nếu như lưỡi đao chém xuống không quá đau, không quá nhức.

Nếu như những người nói rằng sẽ đi cầu viện binh rồi sẽ quay trở lại, không để chúng ta đợi quá lâu, quá lâu.

Vậy thì chúng ta cũng sẽ có cõi lòng ấm áp, gặp người đều có thể nghênh đón bằng nụ cười tươi.

49.

Sau đó, điều chờ đợi chúng ta chính là những đợt công thành càng lúc càng ác liệt, thương vong càng lúc càng thảm khốc.

Ban đầu, chúng ta còn đếm được đây là đợt tấn công thứ bao nhiêu. Nhưng chẳng bao lâu sau, điều đó đã không còn quan trọng nữa, bởi vì việc đếm số người thương vong đã tiêu hao hết thảy sức lực của chúng ta rồi.

Lẽ ra, với những đợt tấn công mãnh liệt như thế này, bốn nghìn tàn binh sớm đã chẳng còn người nào sống sót. Nhưng có một ngày, trên thành xuất hiện thêm vài bóng người, là những ông lão tóc đã bạc phơ, những phụ nhân với đôi bàn tay nứt nẻ, những bà lão vốn dĩ chỉ quen cặm cụi nấu ăn, cả những đứa trẻ còn nhỏ xíu, tất cả đều đang cố hết sức giúp đỡ những công việc vặt.

Những người vốn dĩ nên tranh thủ lúc hỗn loạn mà bỏ chạy, cuối cùng lại quay trở về. Bọn họ nhìn ta, mỉm cười nói:

"Tướng quân, chúng ta cũng muốn chạy, cũng muốn sống.

Nhưng nhà ở đây rồi, còn có thể đi đâu được nữa?"

Kể từ khoảnh khắc đó, những người vốn chìm trong tuyệt vọng lại bỗng trở nên bình thản hơn bao giờ hết. Rõ ràng trong lần đầu tiên ta để cho Triệu Nguyên Lãng đi, vẫn còn có người nổi giận tranh cãi với ta, nói ra những lời cay nghiệt, tàn nhẫn nhất:

"Viện binh?! Ngươi thật sự tin vào mấy lời bịp bợm của đám công tử thế gia sao?! Chúng ta đã chờ đợi bao nhiêu năm, bọn họ đã bao giờ đến chưa?! Ngươi tưởng cái đám ô hợp như chúng ta, có gì đáng để cứu sao?! Cứ chờ đi! Chờ cả đời cũng chẳng chờ được gì sất!"

Vậy mà bây giờ, mỗi ngày bọn họ đều hỏi ta:

"Tướng quân, viện binh mà ngài nói, bao giờ mới đến?"

"A Anh, viện binh ngươi nói, bao giờ mới đến?"

Cách bao nhiêu năm, vẫn là câu hỏi đó.

Năm xưa, A Anh chỉ có thể hết lần này đến lần khác lặp lại: "Sẽ đến."

Mà bây giờ, Vệ Anh vẫn đáp rằng: "Sẽ đến."

Những ngày tháng ở nơi này, ai cũng biết ta muốn tìm một mái nhà, tốt nhất là ở gần kinh thành. Không phải vì cái gọi là tình cảm bảo vệ biên cương gì cả. Mà bởi vì ở nơi có thiên tử, dù có nhắm mắt chọn bừa cũng sẽ không sai lầm.

Thậm chí bọn họ còn hẹn trước với ta:

"Nếu lần này qua được kiếp nạn, nếu chúng ta vẫn còn sống, bất kể bao lâu, nhất định sẽ đến kinh thành tìm tướng quân, cùng nhau tụ họp một trận thật thoả thích!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!