5
Một giây sau, hắn lại nói tiếp:
"Đã là nữ tử, cũng là con dân Đại Hán, sao có thể làm kẻ đào binh?"
Khó khăn lắm ta mới chạy thoát, giờ lại vớ thêm một kẻ phiền phức kéo chân sau, vốn đã bực tức vô cùng, nghe vậy thì lập tức gắt gỏng:
"Các ngươi ghê gớm, các ngươi thanh cao, còn ta sợ chết thì chẳng lẽ không được chạy?"
Hiện tại quân địch đã thắng, chiến trường sớm hóa thành phế tích, ta cũng đành cam chịu số phận, cúi đầu nhận mệnh chứ ngoan cố để làm cái gì. Bởi vì không mang hắn đi, hắn thực sự có thể lấy mạng ta ngay lúc này.
Hắn: "Ngươi đang làm gì?"
Trong mắt hắn, ta đang giẫm lên một thi thể, dùng sức lột xuống một tấm áo vải.
"Coi như ngươi may mắn, đám quân Khiết Đan lần này vội vàng lên đường nên không lấy đi hết mọi thứ. Vẫn có thể tìm được vài mảnh vải."
Lời vừa dứt, cả người ta đã bị hắn xô ngã ra đất. Bàn tay ta quệt qua một hòn đá sắc nhọn, rách da rỉ máu. Ta thực sự tức giận, trừng mắt nhìn kẻ vừa xô mình:
"Ngươi có bệnh có phải không!"
Hắn so với ta lại còn tức giận hơn, mở mắt trừng trừng:
"Hắn đã vì thủ thành mà chết! Vậy mà ngươi lại nhẫn tâm cướp đi bộ y phục cuối cùng của hắn!"
Nếu không phải thân thể trọng thương, không thể một mình trở về cầu viện, hắn nhất định sẽ giết chết ta. Đáng tiếc, hắn không làm được. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ta lột xuống từng lớp y phục từ những thân xác lạnh cứng.
Mà rõ ràng trước đó không lâu, những con người này vẫn còn sống sờ sờ, trong mắt rực lửa quyết tâm đấu tranh giành chiến thắng:
"Vì thủ thành mà chết, chúng ta chết cũng có nghĩa! Tướng quân, chúng ta sẽ theo ngài!"
"Người Hán chúng ta không phải hạng hèn nhát! Chỉ cần còn một hơi thở, quyết không đầu hàng!"
Nhưng sau cùng, bọn họ vẫn chết. Đến khi chết rồi mà thi thể còn bị một kẻ đào binh lột đi sạch y phục hệt như món quà trời ban. Những tấm vải ấy, ta quấn lên người mình, cũng quấn lên người Triệu Nguyên Lãng. Bịt chặt lại những vết thương đang rỉ máu.
Từ đầu đến cuối, Triệu Nguyên Lãng đều oán hận mà nhìn ta chằm chằm, sát khí không giảm chút nào. Nhưng điều đó thì liên quan gì đến ta?
Nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi đến mức gần như muốn nuốt sống ta, ta mới thong thả mở miệng:
"Ta tên Vệ Anh."
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi. Bởi vì cái tên đầu tiên theo hắn xông pha chiến trận cũng mang họ Vệ. Hắn có một nghĩa muội, theo Triệu Nguyên Lãng chinh chiến còn từng nói:
"Đợi khi cùng tướng quân khải hoàn trở về, nhất định phải tìm cho nghĩa muội của ta một mối hôn sự tốt."
Khi nói ra những lời này, trong ánh mắt người kia ngập tràn kỳ vọng, xem ra thực sự coi nàng như muội muội ruột thịt mà đối đãi.
Hắn tên là Vệ Chá. Mà chủ nhân của thi thể bị ta lột y phục vừa rồi cũng tên Vệ Chá.
Hoặc là nói, ta chính là nghĩa muội tốt đẹp mà người kia từng nhắc đến cả ngàn vạn lần.
6.
Khi ấy biên cương xảy ra chiến loạn, nhân số vốn ít ỏi, chỉ cần sơ sẩy một chút liền bị bắt đi làm tiểu binh tốt. Lúc ta bị bắt tới, công việc chính là trông giữ bếp núc.
Còn về phần Vệ Chá, huynh ấy thảm hơn ta một chút, lại còn có phần ngốc nghếch. Nghe người khác nói mấy câu nước mất thì nhà cũng chẳng còn, liền ngây ngô bị lừa đi làm một tiểu binh.
Kết quả hiển nhiên, kẻ ngu ngốc ngây thơ như thế vừa vào quân doanh đã bị đám lão binh dày dạn sai sử ức hiếp. Đến cuối cùng, ngay cả cơm cũng bị bọn hắn cướp mất. Mãi đến khi bị đói đến mức mặt mũi vàng vọt mới dần khôn ra một chút, lúc này mới biết cách phản kháng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!