Chương 19: (Vô Đề)

Triệu Nguyên Lãng hiểu rõ điều này. Ta nghe vậy cũng nhìn về phía hắn, chỉ thấy sườn mặt hắn trong ánh lửa lập lòe sáng tối, giọng nói của hắn cũng như xa như gần:

"Như các ngươi đã nói, Triệu gia ta mấy đời làm quan, đến đời ta, đại ca yểu mệnh, phụ mẫu vì áy náy với đại ca nên dồn hết yêu thương cho ta."

"Vậy nên, ta được nuông chiều đến kiêu căng ngạo mạn, ham cuộc rượu lại thích gây chuyện đánh nhau. Khi đó ai cũng nói, nếu không có quyền thế của gia tộc thì ta cũng chẳng là gì cả, thậm chí ngay cả thê tử bái đường thành thân cũng đã sớm được chọn rồi."

"Ta không phục, cũng không nhận. Vì thế, năm mười tám tuổi, ta quyết rời quê hương, nghĩ rằng chỉ cần có tài, ta nhất định có thể làm nên nghiệp lớn."

"Nhưng rồi ta lang bạt khắp nơi, rày đây mai đó, mỗi vị đại nhân ta bái phỏng đều khách khí với ta nhưng cũng đều cự tuyệt ta. Thậm chí có người còn đưa ta một khoản bạc, bảo ta hãy rời đi nơi khác."

Nói đến đây, hắn hừ cười một tiếng. Nếu những lời này được nói ra vài tháng trước, nụ cười kia ắt hẳn sẽ mang theo căm phẫn. Nhưng bây giờ đã mấy tháng trôi qua, khi nhắc lại chuyện cũ, hắn chỉ còn lại vẻ tự giễu.

"Cho đến khi đến nơi này, cuối cùng ta cũng được phong làm một tiểu tướng."

"Lúc ấy chắc hẳn ngươi đắc ý lắm, tin tưởng tràn trề, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thực hiện chí hướng của mình. Tiếc là, cuối cùng lại thành kẻ bại trận."

Ta hoàn toàn chẳng vì thân phận của hắn mà dè dặt, lời nói ra vẫn sắc bén như trước, cứ thế chọc thẳng vào tim hắn.

Hắn: "…"

Ta liếc thấy bàn tay cầm chén rượu của hắn siết chặt lại, rồi lại uất ức buông ra, cười khẽ.

Những tháng ngày lưu lạc này quả thực đã tôi luyện hắn rồi.

Ít nhất khi nghe thấy những lời này cũng không còn tức đến đỏ mặt, thậm chí còn nghiến răng thừa nhận:

"Phải!"

Ta ngạc nhiên. Hắn lại như đột nhiên thông suốt, nói một mạch:

"Trên đường đi, ta nhìn thấy biết bao chiến trường tan tác, từng trận chiến suy cho cùng chỉ là những trận đánh nhỏ chẳng đáng để ghi vào binh thư."

"Trước kia ta cũng nghĩ như thế. Nhưng khi chính mình trở thành một phần trong đó, ta mới hiểu được những dòng chữ mà binh thư không muốn lãng phí mực viết ra, đối với người ngoài chỉ là một cái liếc mắt, nhưng đối với những người ở trong cuộc lại là cả một đời sóng gió mưa rền."

"Chẳng qua bọn họ chỉ là dân thường, chỉ là binh tốt, cho nên không ai để tâm."

Cũng giống như lúc này, thành trì này đang vùng vẫy trong lằn ranh sinh tử, đối với chúng ta là một bi kịch khắc cốt ghi tâm, nhưng so với bao cuộc chiến trong thiên hạ, lại nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn.

"Nhưng ta muốn để tâm. Vì thế ta phải tự mình đi, cũng nhất định phải tự mình đi."

Vấn đề mà trước nay chưa ai hỏi đã có lời giải. Vì sao đường đường là chủ tướng mà hắn lại bỏ thành mà đi? Vì sao Triệu Nhị lang lại rơi vào cảnh lưu lạc đến mức này?

Bởi vì ngay từ đầu, hắn đã tự mình rời đi. Nếu hắn không đích thân đi, chẳng ai có thể chứng thực thư tín là thật hay giả.

Tất nhiên, viện binh cũng sẽ không tới.

"Chỉ tiếc muốn điều động viện binh vẫn cần thêm vài ngày nữa."

Hắn nói.

Ta đáp: "Thế sao ngươi không đợi?"

Đợi thêm một chút, hắn có thể dẫn quân trở về, biết đâu còn có thể đánh một trận vang danh, thực hiện hoài bão đã nung náu bấy lâu. Đó chẳng phải là một cơ hội tốt sao?

Triệu Nguyên Lãng nghe vậy, quay đầu nhìn thẳng vào ta, không hề né tránh:

"Bởi vì ở đây còn có một tòa thành đang đợi ta. Nhiều nhất là bảy ngày, bảy ngày không có viện binh, toàn thành tất sẽ chết."

Ta kiên quyết phản bác: "Nhưng đây đều là tàn binh lưu dân, chết thì chết thôi. Một tòa thành nhỏ, mất thì mất thôi. Dù sao khi ngươi trở lại vẫn có thể đoạt lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!