Chương 18: (Vô Đề)

42.

"Tướng quân! Ngoại trừ đội quân chưa đầy hai ngàn người do Vệ Anh dẫn dắt, trước mắt vẫn chưa phát hiện thêm lực lượng nào khác!"

"Đám người đó giáp trụ rách nát, ngựa gầy, vũ khí cùn trơ, trông chẳng khác nào đám tàn binh."

"Ngoài ra, không phát hiện điều gì bất thường?"

Gia Luật Kỳ nheo mắt.

"Thám báo trước đó hồi báo, đúng là không có."

"Nếu thực sự không có mai phục, vậy thì đám binh tốt Trung Nguyên kia lấy đâu ra dũng khí ấy? Chỉ dựa vào lũ tàn binh bại tướng này mà dám lao thẳng tới chịu chết sao?"

Một viên tướng Khiết Đan cau mày.

"Tướng quân, chúng ta thực sự phải đối đầu với bọn chúng sao?"

Gia Luật Kỳ vốn đa nghi, nhưng cũng không phải kẻ không dám đánh cược. Nghe vậy, hắn cười lạnh:

"Đánh!"

"Rốt cuộc là thật hay giả, có phải bọ ngựa bắt ve hay không, thử là biết!"

"Nếu ván này cược đúng, mùa đông năm nay chúng ta không còn lo thiếu lương thảo, chiến mã."

"Nếu cược sai..."

Hắn nghiến răng:

"Thì cứ thuận theo số mệnh!"

Đã quyết rồi thì không cần do dự! Hắn vung tay lớn tiếng hạ lệnh:

"Tiến công!"

Gió lạnh rít gào, sát khí bốc lên ngùn ngụt!

Hai quân giao chiến, tất cả đều dốc hết sức, lấy mạng đổi mạng. Cái gọi là tên đã lên cung, chỉ còn chờ bắn ra nữa mà thôi. Những kẻ liều mạng muốn đồng quy vu tận, những đạo thổ phỉ man di đánh cược một phen cầu phú quý.

Mà đúng khoảnh khắc ấy, cả hai bên đều nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ lưỡi đao trong tay đối phương!

Bầu trời u ám, sát khí ngùn ngụt, không một tiếng động, chỉ chờ khai chiến!

Ầm!

Một tiếng sấm xé ngang bầu trời!

Tiếng vó ngựa gào thét dậy đất!

Nhưng—

Cả hai bên vẫn chưa động!

Đã chưa động, vậy thì—

"Tiếng vó ngựa từ đâu mà có?!"

Gia Luật Kỳ gầm lên, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi lớn nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!