38.
Mà Gia Luật Kỳ thì sao?
Người Khiết Đan nhìn thấy cục diện thảm bại một lần nữa, sắc mặt vô cùng khó coi. Bọn chúng đã lường trước khả năng thất bại, nhưng cùng lắm chỉ tổn thất một nửa, nếu tình thế không ổn, chí ít cũng có một nửa rút lui được.
Dù gì đây cũng chỉ là thăm dò, dùng nước ấm nấu ếch, từng đợt từng đợt nhỏ, sớm muộn cũng sẽ luộc chín con ếch mà thôi. Nhưng bọn chúng vạn lần không ngờ rằng, một tướng quân của Hán triều như ta lại điên cuồng đến vậy!
Cả đám binh sĩ dưới trướng cũng đều là lũ điên không sợ chết. Dù có phải dùng hai mạng đổi lấy một mạng cũng phải kéo quân Khiết Đan chết chung, cứng rắn chôn vùi toàn bộ bọn chúng tại nơi này!
Đây là tổn thất mà bọn chúng chưa từng nghĩ đến!
"Cho nên mới nói không nên tùy tiện thử thăm dò! Hoặc là ào lên một lượt, hoặc là lập tức rút lui, cho một kết thúc dứt khoát!"
"Cứ tiếp tục tổn hao thế này, chẳng thà trực tiếp mang đầu mình dâng cho đám người Hán đó đi cho rồi?!"
Một viên tướng trước đó vốn đã không muốn mạo hiểm lẩm bẩm, trong lời nói lộ rõ sự bất mãn. Gia Luật Kỳ siết chặt chén rượu, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cuối cùng bị chọc giận đến cực điểm, cười lạnh một tiếng:
"Hay lắm, hay lắm!"
Nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ:
"Vệ, Anh!"
Hận không thể nghiền nát thành tro bụi!
39.
Cười chết mất, hắn muốn ta phải chết không toàn thây, làm như thể ta lại không muốn vậy.
Ví như lúc này, Trang Minh thất thanh:
"Ý của tướng quân là, sau lần này, bọn Khiết Đan hoặc sẽ toàn quân xuất kích, hoặc sẽ lập tức rút lui?!"
Ta ừ một tiếng, nói:
"Chẳng qua là một ván cược lớn, nếu cược đúng, Khiết Đan liên tiếp bại trận bốn lần, dù Gia Luật Kỳ có cường thế đến đâu, hắn cũng sẽ bị nghi ngờ làm cho dao động."
"Hắn chẳng phải đang lo sợ tất cả đều là mai phục sao? Cho nên mới hết lần này đến lần khác không dám thực sự ra tay, hiện tại ngay cả người của hắn cũng có lời oán trách. Nếu hắn không dám đánh cược, vậy chỉ có thể lui binh."
"Khiết Đan thật sự kiêng dè chúng ta đến thế sao? Sao không nghĩ đến việc thử một lần?"
Khóe môi ta giật giật:
"Bọn chúng đương nhiên muốn, nhưng có dám không? Nếu thật sự có đại quân mai phục, chúng vừa vào lập tức bị diệt toàn quân, một trận thua cũng đủ khiến chúng tổn thương nguyên khí. Bằng không ngươi nghĩ vì sao Gia Luật Kỳ vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ?"
"Vậy…"
Trang Minh do dự:
"Lỡ như chúng quyết định liều một phen, lập tức tổng tấn công thì sao?"
Lời này vừa dứt, không khí chợt trở nên ngột ngạt.
Ta nhìn ngọn nến lay động trên bàn, chậm rãi nói:
"Nếu viện binh không đến, thành không giữ được, Khiết Đan đại thắng, biên giới sẽ lui từng bước từng bước, cứ thế mà thôi."
Trang Minh nghe vậy, rùng mình một cái, tự an ủi mình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!