Chương 16: (Vô Đề)

36.

Bọn chúng vẫn chưa thôi thăm dò.

Quân đội Khiết Đan ngày một đông hơn rất nhiều, đến ngày thứ năm, thế cục đã bắt đầu nghiêng về phía bọn chúng.

Binh mã Đại Hán bấy lâu nay vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài cường thịnh, nhưng đến trận chiến này, rốt cuộc cũng lộ ra sự chật vật bên trong. Những binh sĩ gắng sức đứng thẳng sau đội kỵ binh, những bộ giáp dù cố gắng vá víu nhưng vẫn không che giấu nổi sự cũ nát, tất thảy đều như đang nói với Khiết Đan rằng, đội quân Trung Nguyên bọn ta chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực, miệng cọp gan thỏ.

Lời dối trá bị vạch trần mà ta vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Mũi thương trong tay vung lên, giữa khói lửa chiến trường, đó là lần đầu tiên ta và Gia Luật Kỳ chạm mặt nhau.

Cách màn sát phạt, hắn đứng trên cao, tay nâng chén rượu, mỉm cười cúi nhìn chiến trường hỗn loạn đầy ung dung tự tại. Mà ta thân ở vũng lầy, như thú dữ cùng đường liều mạng chém giết.

Trước thềm đại chiến, hai vị chủ tướng rốt cuộc đã đối mặt nhau. Chỉ một ánh nhìn, đã thấy rõ sát ý cuồn cuộn trong đáy mắt đối phương. Gia Luật Kỳ giơ chén rượu lên, hướng về phía ta, khẳng khái nói với đám người xung quanh:

"Ngoài cứng trong rỗng, vốn đã là thế cùng lực kiệt, vậy mà còn vọng tưởng nâng đỡ tòa thành sắp đổ, thật là nực cười!

"Cái đầu này, ta nhất định phải lấy!"

Xoẹt—

Trường thương trong tay ta xoáy ngang, chém rơi thủ cấp một tên lính Khiết Đan trước mặt, máu tươi nhuộm đỏ chiến bào. Ta cũng cất giọng đáp lại:

"Thành trì còn đó, bách tính sau lưng, lũ man di phản nghịch dám giết chóc cướp đoạt, tội không thể tha! Phàm là những kẻ đã vào trận chiến này, một tên cũng không giữ! Giết!"

"Giết!!"

Quân lệnh đã ban, binh sĩ Hán triều đỏ cả hai mắt, xông lên không chút do dự.

Tàn binh bại tướng, có gì mà đáng sợ?

Vậy thì lấy mạng đổi mạng, hai đổi một!

Nếu hai mạng chưa đủ giết, vậy thì ba mạng!

Cách đánh không tiếc nhân mạng này, đến cả Khiết Đan cũng cho rằng ta chỉ vì tranh thắng thua trước mặt Gia Luật Kỳ mà liều lĩnh làm càn. Nhưng chỉ có ta biết, hôm nay chém sạch bọn chúng, một là để kích khởi lòng quân, hai là để chấn nhiếp, giành lấy một đường sinh cơ.

Có lẽ Gia Luật Kỳ cho rằng bản thân có thể từ từ vây hãm, nắm rõ tình thế của quân Hán, sau đó một lần công phá, thu thành vào tay. Nhưng hắn quên mất, không phải ai cũng như hắn. Không phải ai cũng có thể thản nhiên đứng nhìn đồng bọn từng nhóm từng nhóm lao lên để rồi chịu cảnh đầu rơi máu chảy mà mặt không đổi sắc.

Hắn nghĩ rằng chỉ cần đánh thêm vài trận, quân Hán chắc chắn sẽ tan rã. Thế nhưng, ai có thể đảm bảo mình không phải kẻ bị đưa ra làm vật hy sinh trước tiên?

"Nhân từ không đủ để cầm quân"—điều đó đương nhiên có lý. Nhưng nếu chủ soái không nói rõ dụng ý, để binh sĩ dưới trướng chỉ cảm thấy bản thân là quân cờ tùy ý bị vứt bỏ thì dù quân pháp nghiêm minh đến đâu cũng không thể ngăn nổi sự dao động trong lòng binh sĩ.

Lúc đối diện với Gia Luật Kỳ lần cuối, ta mới nói cho hắn biết điều này. Khi đó, hắn sớm đã chẳng còn vẻ đắc ý như lúc này. Nghe xong, hắn kinh ngạc, phẫn nộ quát lên:

"Ngươi nói ta không cho binh sĩ biết rõ dụng ý, khiến lòng quân tan rã. Vậy còn ngươi? Ngươi cũng bảo bọn chúng lấy mạng đổi mạng! Nhưng vì sao bọn chúng càng đánh càng dũng mãnh?!"

"Bởi vì bọn họ vốn dĩ là những kẻ không còn đường lui."

Ta thản nhiên đáp.

Kẻ liều mạng chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu dốc sức liều mạng may ra còn có thể sống sót, như vậy là tốt nhất. Nếu không thể sống, vậy thì ít nhất cũng kéo thêm một kẻ chôn cùng.

Đằng sau đã không còn đường lui, thì sao còn sợ chết?

Thiên hạ vẫn ca tụng binh mã Khiết Đan hung hãn.

Vậy thì hãy xem xem, bọn chúng có dám cùng ta đánh cược một ván sinh tử này hay không!

37.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!