Chương 15: (Vô Đề)

34.

"Tướng quân! Đại quân của Gia Luật Kỳ đã áp sát, hẳn là tin lời rằng trong thành có trọng binh, hiện đóng quân cách đây mười dặm."

"Tiếp tục thám thính."

"Tướng quân, hôm nay lại có một toán kỵ binh Khiết Đan kéo đến, lần này quân số e rằng khoảng một ngàn!"

"Trong thành hiện còn bao nhiêu chiến mã và binh khí?"

"Tính cả số chiến lợi phẩm thu được ngày hôm qua, tổng cộng vừa hơn một ngàn. Nếu tính cả những kẻ thân thể lành lặn, có thể trang bị cho tối đa hai ngàn ba trăm người."

Bốn ngàn binh lính, mà người khoẻ mạnh chỉ chiếm hơn phân nửa, vỏn vẹn hai ngàn ba trăm. Ta trầm ngâm chốc lát, sau đó hạ lệnh:

"Mặc giáp, lên ngựa, tập kết một ngàn bốn trăm tinh binh, nghênh chiến!"

Dẫu quân số vẫn chiếm ưu thế, nhưng binh sĩ trong thành đã lâu ngày thiếu thốn, bữa đói bữa no, sao có thể so với sức lực của kỵ binh Khiết Đan tinh nhuệ?

Trận chiến này lại là một hồi đại thắng, nhưng chưa thể hoàn toàn tiêu diệt địch. Chỉ tiêu diệt hơn bảy trăm quân Khiết Đan, song cũng tổn thất hơn bốn trăm binh lính của ta.

Tổn thất nặng nề như vậy, dẫu thắng trận cũng chẳng thể lấp đầy bi thương. Song, dù bi thương đến mấy, khi mở mắt ra vào sáng hôm sau, ta vẫn phải đối diện với một hiện thực – Khiết Đan lại tăng thêm viện binh rồi.

Ngày ấy là ngày thứ ba ta trấn thủ trong thành. Lần này, trong hàng ngũ quân ta vốn toàn là tinh binh, lại xuất hiện không ít binh sĩ bị thương tật, trang bị cũng thiếu thốn đáng kể. Dẫu vậy, quân ta vẫn thắng lớn trước đội quân Khiết Đan đã tăng lên hơn hai ngàn nhân mã. Nhưng thương vong lại càng thêm nặng nề.

Ngay cả khi thu thập chiến lợi phẩm sau trận chiến, đã không còn ai cười nói hớn hở như trước.

Chỉ còn lại sự chết lặng khó thốt nên lời.

Sĩ khí, vốn đã được khích lệ, nay tựa hồ lại có chút dao động. Thế nhưng dao động ấy rất nhanh đã bị đè xuống.

"Đợi thêm một chút, có Vệ tướng quân ở trên, viện binh ắt sắp đến, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi!"

"Ngài nói có phải không, Tướng quân?"

Trang Minh nóng lòng nhìn ta.

Thắng sao?

Ta lặng lẽ đếm số thi thể trên mặt đất, rồi ngẩng đầu nhìn đến khói bếp đang lượn lờ ở nơi xa, 

Mắt ta híp lại.

35

Cách thành mười dặm, chính là nơi dựng trại của quân Khiết Đan. bên trong đại trướng trung quân, tướng lĩnh Khiết Đan tụ hội, cãi vã ầm ĩ không thôi.

"Đáng hận! Lại bại nữa! Chẳng lẽ lần này người Trung Nguyên thực sự hạ quyết tâm, quyết không chịu nhượng bộ sao?!"

"Cũng tại các ngươi! Ban đầu chúng ta cho rằng Trung Nguyên đang đại loạn, không rảnh bận tâm đến biên cương nên mới nhân cơ hội hốt chút lợi lộc. Ai ngờ các ngươi không biết chừng mực! Giờ thì hay rồi, chọc giận đám người Trung Nguyên, bọn họ gác lại nội loạn mà đến chỉnh đốn chúng ta trước, đúng là mất nhiều hơn được!"

"Ta thấy chi bằng lui quân sớm, biết đủ thì dừng, bằng không một khi người Trung Nguyên chủ động phản công, chúng ta ắt không còn đường lui!"

Uy thế gây dựng ngàn năm, đâu dễ vì vài chục năm mà bỏ quên được? Những năm gần đây, bọn họ hoành hành ngang ngược, là bởi Trung Nguyên loạn thế, không có thời gian lo lắng đến biên cương xa xôi, nên bọn họ mới thừa cơ vơ vét đánh chiếm.

Thế nhưng, nếu tham lam vô độ, được một tấc lại muốn lấn một thước, không chừng người Trung Nguyên sẽ tạm thời hòa hoãn nội chiến, trước tiên đánh dẹp Khiết Đan rồi mới tính tiếp.

"Cách Nhĩ, đừng làm lung lay quân tâm! Người Trugn Nguyên trước đây quả thực có vài phần bản lĩnh, nhưng mấy chục năm nay, Khiết Đan ta cũng đã bồi dưỡng đủ chiến mã, nếu thực sự chiến đấu, ai thắng ai bại còn chưa biết được đâu!"

Tướng lĩnh bị điểm danh bĩu môi, hừ lạnh một tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!