Tí tách.
Máu nhỏ xuống đất từ vết thương trên mặt hắn. Những người vốn định xông vào cùng hắn đều bỗng dưng khựng lại. Họ trơ mắt nhìn ta đứng lên, vẻ mặt bình thản như không:
"Ta là thứ gì?"
"Ba tuổi, cha mẹ ta bị thám báo Khiết Đan sát hại. Mười ba tuổi, cố hương của ta bị Khiết Đan thảm sát. Mười bốn tuổi, ta một thân một mình nhập ngũ, làm hai năm binh lính nấu cơm, sau đó xông pha tiền tuyến, cùng quân Khiết Đan tử chiến từng trận, từ đó đến nay luôn đi đầu giết giặc."
"Đến nay tám năm chinh chiến, những trận đánh lớn nhỏ trải qua không thể đếm xuể, số giặc Khiết Đan chết dưới tay ta cũng chỉ có hơn chứ không kém. Ngươi hỏi ta là thứ gì ư?"
Ta rút cây thương cắm trong cửa gỗ ra, hờ hững hỏi lại:
"Phó tướng của Triệu tướng quân, hiện tại là Thái thú trong thành này, chủ tướng của các ngươi, như vậy đã đủ chưa?"
Động thủ với ta?
Chẳng lẽ thực sự tưởng rằng ta có thể giả trang nam nhi, lăn lộn trong quân doanh suốt tám năm, chém giết vô số, còn có thể sống đến hôm nay, chỉ dựa vào may mắn thôi sao?
Một hơi đánh lên thì khí thế hừng hực, nhưng đến lần thứ hai sẽ suy yếu, lần thứ ba thì tiêu tán. Đạo lý này, chẳng ai hiểu rõ hơn người xông pha trên chiến trường. Cho nên, ngay từ lần đầu hắn để lộ sự sợ hãi, đến lần thứ hai ta cướp thế ra tay trước, hắn đã định trước không còn can đảm phản kháng đến lần thứ ba.
"Chủ… Chủ tướng?"
Hắn thậm chí quên cả che vết thương trên mặt. Ta khẽ đáp một tiếng, hỏi:
"Hiện tại quân địch còn cách bao xa? Số lượng thế nào? Chủ tướng là ai? Ngươi có biết không?"
Nghe vậy, hắn rốt cuộc cúi hẳn đầu xuống, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, báo cáo lại không sót một chữ:
"Quân địch còn cách hai mươi dặm bên ngoài, hẳn chỉ là quân thăm dò, dẫn đầu không quá năm trăm người. Chủ tướng lần này là một tiểu vương của Khiết Đan, Gia Luật Kỳ."
32.
Ban đầu, bọn họ đến nơi này vốn là để truyền tin. Chỉ là sau khi phát hiện Vương thái thú đã bỏ trốn, nhất thời hoảng loạn nơi đầu trận tuyến mà thôi. Nay có người đứng ra trấn áp quần chúng, nắm giữ đại cục, bọn họ tất nhiên sẽ đặt đại sự lên hàng đầu.
Năm trăm quân, thoạt nghe không nhiều, so với dân số mấy vạn trong thành, thực sự là một trời một vực. Nhưng chớ quên rằng, vì sao trong thành lại tụ tập mấy vạn người?
Người Khiết Đan đi đến đâu lập tức đồ sát cướp bóc đến đó, lương thực, tiền tài đều bị vơ vét, sinh mạng chẳng ai lưu tình. Vì thế, bá tánh cùng binh sĩ may mắn thoát nạn đành phải liên tục lui về phía sau.
Hiện nay trong thành, người già, nữ tử, trẻ em cùng những người gầy yếu chiếm đến sáu nghìn, số còn lại bốn nghìn tàn binh, liệu có thể cầm cự được trong bao lâu? Chỉ cần năm trăm tinh binh dũng mãnh này cũng đủ để thăm dò hư thực.
"Tướng quân, chúng ta……."
Trên tường thành, những binh sĩ vốn đang chờ Triệu Nguyên Lãng và Vương thái thú xuất hiện, lúc nhìn thấy ta thì rõ ràng còn chưa kịp phản ứng. Sau lưng ta, người binh đầu lĩnh bên má trái còn quấn băng vải qua loa, tên gọi Trang Minh, vội vã đuổi theo bước chân ta, còn chưa kịp mở lời đã bị ta chặn lại:
"Còn đứng đó làm gì? Quân địch đã đến dưới thành, còn không điểm binh?!"
"Nhưng năm trăm quân tiên phong bên ngoài kia, mục đích cốn chỉ là thăm dò hư thực của ta. Nếu giờ phút này mở thành giao chiến, để lộ trong thành ngoài ít tàn binh thì toàn là dân chúng yếu nhược, e rằng đại quân Khiết Đan phía sau sẽ không còn e dè gì nữa!"
"Vậy nên các ngươi định đóng chặt cửa thành, trốn tránh không chiến bại, câu giờ được lúc nào hay lúc ấy, đợi Khiết Đan đánh vào mới phản kháng hay sao?"
Ta lạnh lùng quét mắt. Trang Minh bị ta nói trúng tim đen, nuốt nước bọt, lắp bắp:
"Có... có thể chủ tướng trước kia cũng làm vậy..."
Hắn vốn đã kính sợ ta, dù sao lúc trước cũng suýt chút nữa bị một cây hồng anh thương của ta lấy mạng, sau khi băng bó mới hiểu rõ, nếu ta không nương tay, chỉ sợ đầu hắn đã sớm lìa khỏi cổ.
"Chủ tướng trước kia?"
Ta cười lạnh: "Vậy kết cục ra sao, ngươi còn không biết ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!