1
Ngoại ô đô thành, dù là chốn gần chân thiên tử, vẫn có một tòa tiểu viện đơn sơ. Một đám thị vệ cao lớn vạm vỡ vây quanh một nữ tử thường dân ôm hài tử trong lòng, cùng với...
Sau khi nghe câu trả lời của ta, người ngồi trên cao rơi vào một hồi trầm mặc dài. Thân ảnh cao lớn khẽ lay động, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vài phần cảm xúc khó đoán, nhìn chằm chằm ta chẳng rời, còn ta vẫn bình tĩnh đối diện hắn.
Khắp nơi im ắng đến dị thường, ai nấy đều cảm nhận được áp lực đang dần lan tràn.
Cho đến khi—
"Ục ục..."
Tiếng bụng đói vang lên trong không khí tĩnh lặng, rõ ràng vô cùng. Ánh mắt của Triệu Nguyên Lãng lại một lần nữa dừng trên người nữ nhi đang ở trong lòng ta.
Bé con thoạt nhìn không lớn, cũng mặc áo vải thô như ta, nhưng được nuôi dưỡng rất tốt, trắng trẻo mũm mĩm, tóc tết hai bên ngay ngắn. Lúc này bị bao nhiêu người nhìn chăm chú, hệt như tiểu tặc vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
Giọng lí nhí: "Mẹ, bụng đói quá..."
"Không phải Nguyệt Nhi cố ý phát ra tiếng đâu."
Lời trẻ nhỏ chẳng kiêng kỵ gì, vậy mà lại phá tan bầu không khí căng thẳng. Ta dở khóc dở cười, khẽ thở dài một hơi rồi nói:
"Có chuyện gì, vào nhà rồi hãy nói."
Dứt lời liền nhấc chân đi vào, nhưng đám thị vệ thắt đao bên hông trước mặt lập tức cản lại. Ta nâng mắt nhìn, bọn họ ai nấy sắc mặt nghiêm nghị, hiển nhiên chưa có lệnh thì tuyệt đối không lùi nửa bước.
Lòng ta lạnh đi một chút, cho đến khi người phía sau cuối cùng cũng mở miệng. Không phải lo ta bị thương, mà lại là—
"Lui ra đi, các ngươi không phải đối thủ của nàng đâu."
2
Thị vệ thiên gia, trăm người chọn một, ai nấy đều không phải hạng tầm thường, vậy mà bị hắn nói thẳng là không đấu lại một nữ tử nhà nông, quả thực là trò cười.
Thế nhưng hắn không hề giải thích thêm, chỉ đi theo ta vào phòng, nhìn thoáng qua gian nhà đơn sơ, hiếm thấy không lộ chút ghét bỏ nào mà còn tùy tiện chọn chiếc ghế rộng nhất trong nhà ngồi xuống.
Long bào trên người hắn được giấu dưới lớp áo choàng đen.
Ta đặt Nguyệt nhi xuống, tự mình xoay người pha trà, để lại bóng lưng cho hắn.
Bé con ngày thường lá gan không nhỏ, giờ phút này thấy hắn không giống người xấu, bèn mạnh dạn níu lấy vạt áo hắn. Triệu Nguyên Lãng cúi đầu nhìn, chỉ thấy đứa bé ngây thơ hỏi:
"A thúc cũng là đồng đội năm xưa cùng mẹ con ra chiến trường đánh kẻ xấu sao?"
"Cũng? Trước đó còn có người khác tới sao?"
Bé con nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:
"Mẹ đợi rất lâu rồi, nhưng không ai đến tìm mẹ."
Triệu Nguyên Lãng nhẹ giọng hỏi: "Nàng nói như vậy sao? Còn nói cái gì nữa?"
"Mẹ còn nói, mẹ nữ giả nam trang vào quân doanh nhiều năm như vậy, vậy mà chẳng ai phát hiện ra, nhóm a thúc đúng là một đám ngốc."
"Lại còn nhiều năm chẳng có ai tới tìm, toàn là đám rùa rụt cổ."
"Nếu bọn họ vẫn không tìm tới, mẹ sẽ không bao giờ để ý đến bọn họ nữa!"
Tiểu nha đầu lắc lắc đầu, bắt chước người lớn nói chuyện, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Giờ lại bị Triệu Nguyên Lãng bế lên, tròn mắt ngước nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!