Đây là lần đầu tiên ta đứng gần hắn như vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi huyết tanh lẫn chút trầm hương nhẹ nhàng từ cơ thể hắn.
Vị bạo quân hung tàn khát máu ấy lại khẽ bảo ta: "Cầm cho chắc. Vật trân quý thì phải giữ gìn cẩn thận."
Đối với hắn, có lẽ đó chỉ là một trong số rất nhiều món quà sinh nhật bình thường của mẫu thân. Nhưng đối với ta, đó lại là một thứ gì đó duy nhất.
Vậy nên hắn đã để lại nó cho ta.
"Hãy trở về đi." Hắn quay người nhặt lấy thanh kiếm dài dính đầy máu trên đất, xé một mảnh vải nhỏ rồi cẩn thận lau sạch vết máu. Dường như hắn chẳng hề có ý định truy cứu việc ta đã đâm hắn, nếu không thì cũng chẳng gọi thái y đến chữa cho ta.
Nhưng rõ ràng, hắn cũng không định bận tâm đến vết thương trên tay mình, nơi vẫn rỉ máu. Rõ ràng khi thái y đã tới, hắn lại chẳng cho ai chữa trị, cũng chẳng bộc lộ một chút đau đớn nào.
Ta mạo muội nhắc nhở hắn.
Bạo quân khựng lại, tùy tiện xé mảnh vải, vụng về tự băng bó lấy.
Ta không hiểu, nhưng cũng chẳng có lý do để hỏi thêm, chỉ cúi đầu lặng lẽ rời khỏi, vòng qua tấm bình phong rồi lại mạo muội quay lại, nhẹ nhàng hỏi hắn:
"Bệ hạ, vậy... Thập Ngũ ca ca năm ấy, giờ ở đâu rồi?"
Trong khoảng thời gian lưu lại trong cung, ta chưa từng thấy qua huynh ấy
- người từng thân cận bên thiếu niên ấy nhất.
Bạo quân dừng tay, không nhìn ta, cúi đầu, gương mặt không chút biểu cảm, giọng điệu bình thản, xa xăm:
"Đã chết rồi."
Chết ở nơi rất gần hắn, bị giẫm đạp đến mức hài cốt tan nát, mà khi đó, hắn không hề hay biết.
Ta không nhớ mình đã rời khỏi Cần Chính điện như thế nào. Đã vào cuối thu, cỏ cây bên đường bắt đầu tàn úa, lá đỏ bay lả tả, theo gió lướt qua vạt áo, hòa vào ánh trăng rọi xuống mặt hồ lấp lánh.
Khi đó, ta còn chưa biết hắn tên là Cố Lưu. Mãi sau ta mới hiểu ra, cuộc tuần du phía Tây của Cố Lưu, đích đến cuối cùng là Lạc Thành.
Chính là con đường đày ải năm nào của hắn. Trên con đường ấy, hắn đã xử tử vô số người, thậm chí còn tàn sát cả doanh trại bên ngoài Lạc Thành. Thiên hạ đồn rằng hắn thất thường, giết chóc vô cớ. Thực vô cớ hay không, chỉ những người chết mới biết được.
Cố Lưu ở Lạc Thành từng bị người ta sỉ nhục, áp chế đến cùng cực, luôn bị giám sát, chửi mắng, đánh đập, bị bẻ gãy đôi chân, lê lết mà đi, bị đám ăn mày hành hạ đến gần chết, bị chuột gặm nát mặt, bị cướp mất ngọc bội mà mẹ để lại... Hắn giả điên, giả ngốc, lừa gạt kẻ thù để sống sót, cho đến khi nghe tin về cái chết của Thập Ngũ, bị thiên hạ cười nhạo như một trò đùa vô nghĩa.
Khi biên giới chiến loạn, Lạc Thành suýt thất thủ, Cố Lưu nhân lúc hỗn loạn mà trốn đi, cứu những thuộc hạ lưu lạc khắp nơi còn sót lại, mang theo đầy lòng hận thù mà tiến thẳng kinh thành, định cùng kẻ thù đồng quy vu tận, báo thù rửa hận.
Đoàn người không dám đi đường quan, men núi vượt đèo, gian khổ đói khát, cho đến lúc gặp được một lão nhân bị tên xuyên qua mình. Có người nhận ra đó là thần y nổi tiếng trong vùng.
Thần y đang hành y ở Lạc Thành thì gặp phải chiến loạn, trên đường bỏ chạy thì bị trúng tên, thoi thóp.
Lúc đó, Cố Lưu đã chai sạn, lạnh lùng, không còn nhiều thiện ý, nhưng lão nhân trước mặt là người cứu mạng biết bao người. Cố Lưu cúi đầu nhìn lão một lúc, cuối cùng quyết định đưa lão theo, cả nhóm gom góp chút lương khô, thuốc men còn lại mà cứu tỉnh lão.
Thần y tỉnh lại, nói cảm tạ bọn họ, rồi nấu một nồi canh, khiến cả nhóm mê man, rồi đưa về phủ của mình. Phủ đệ của lão hoa lá tươi tốt, nhưng bên dưới lại chôn vùi đầy xác người.
Vị thần y nổi tiếng gần xa là một kẻ điên, dùng người để nghiên cứu thuốc, không màng đến tính mạng, chỉ quan tâm đến việc xem phương thuốc nào là tốt nhất.
Lão thấy Cố Lưu cứng cỏi, rất thích hợp làm thuốc nhân, nghĩ rằng hắn sẽ không dễ chết, không ảnh hưởng đến việc thử nghiệm của lão.
Cố Lưu và những thuộc hạ trở thành thuốc nhân của lão. Những người đồng hành lần lượt chịu đựng tra tấn mà chết hoặc tự vẫn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Cố Lưu, bị giam cầm trong căn phòng tối tăm, bên cạnh là sâu rắn độc hại.
Những ngày dài tựa năm tháng, Cố Lưu chịu đựng hết lần này đến lần khác. Mỗi khi thần y tưởng hắn sắp chết, chuẩn bị đem đi chôn, thiếu niên lại kiên cường đứng dậy, dường như chỉ để sống, dù sống không bằng chết vẫn phải sống.
Cố Lưu ẩn nhẫn nhiều năm, dần dần thăm dò hết mọi ngõ ngách trong phủ, giành được sự tin tưởng của thần y, cuối cùng vẫn sống sót mà thoát ra khỏi đó.
Ra khỏi nơi đó, cảnh tượng bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn, chiến loạn khắp nơi, cảnh vật hoang tàn. Tại hoàng cung xa xôi, lão hoàng đế không còn màng tới triều chính, Tôn quý phi vẫn chưa đạt được ngôi vị hoàng hậu, An Vương vốn tính cách ăn chơi phóng túng, không ai tâm phục khẩu phục, các chư hầu khắp nơi đều có dã tâm, các quan viên triều đình và các quận phủ thì bận rộn tìm chỗ đứng, dân chúng dưới đó thì không ngừng nổi loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!