Chương 4: (Vô Đề)

Đúng vậy.

Một cái bánh bao thôi, có thể tốt đến mức nào?

Chỉ có những kẻ thiếu thốn tình yêu mới xem chút lòng tốt người khác tùy ý ban phát như là sự cứu rỗi cả đời, rồi vì điều đó mà dốc lòng dốc sức.

Lòng tốt nhỏ nhoi vô tình của người cứu rỗi lại đủ để lấp đầy cuộc đời thiếu thốn của kẻ đáng thương.

Nhưng đó không phải ta. Có lẽ ta thừa hưởng tính lạnh lùng của cha mình, không vì một cái bánh bao mà biết ơn đến mức quên mình.

Ta trọng sinh trở về, muốn cứu Cố Lưu, rất muốn cứu hắn. Không chỉ vì lòng tốt nhỏ nhoi hắn từng ban cho ta, mà còn vì lý do khác – lý do mà ta sẽ không bao giờ nói cho hắn biết.

Kiếp trước, Cố Lưu có kết cục bi thảm, bạo quân ai cũng muốn tru diệt. Ta không muốn nhắc lại những ký ức không mấy tươi đẹp ấy, dù đời này Cố Lưu chưa phải trải qua những điều đó.

Ta sẽ luôn đi theo hắn, bảo vệ hắn, giúp hắn tránh những ngõ cụt từng đi qua, không để hắn trở thành bạo quân như kiếp trước, rồi chết trong thảm khốc.

Ta hy vọng hắn bình an, thuận lợi, rực rỡ huy hoàng.

Ta biết vì sao Cố Lưu không muốn ở gần ta; ta hiểu hắn quá rõ.

Hiện tại, Cố Lưu chưa đến mức tàn ác không thể cứu vãn, hắn tránh xa ta chỉ vì không muốn ta bị liên lụy.

Cả Lạc thành đều nằm dưới quyền kiểm soát của thân thích Tôn Quý phi, họ ép buộc Cố Lưu, khiến hắn trở thành kẻ mà ai cũng muốn xua đuổi, cả đời làm một ăn mày, bị chà đạp, bị ngược đãi, sống một cách khốn khổ.

Những người từng đối xử tử tế với Cố Lưu đều bị trả thù ngầm, lâu dần chẳng còn ai muốn đến gần hắn, ai ai cũng tránh xa.

Nhưng hắn không bướng bằng ta. Hắn muốn đi, ta cũng không ngăn, chỉ lẳng lặng đi theo hắn, khi hắn ngất xỉu thì ta lại nhặt hắn về, hắn không chịu uống thuốc thì ta lại kiên trì sắc lại từng bát.

Ta luôn nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, chẳng chút giận dữ.

Cuối cùng, Cố Lưu cũng chịu uống thuốc, nằm lại trong căn nhà tranh tồi tàn của ta để dưỡng thương, ta nhân tiện chữa luôn vết thương cũ trên chân hắn.

Đám công tử bột lại nghĩ đến chuyện gây sự với Cố Lưu, chúng tìm đến nhà ta nhưng không thấy hắn đâu, cảm giác bị chơi khăm, chúng đập phá căn nhà tranh vốn đã nghèo khó của ta thành một mớ hỗn độn.

Ta đã sớm chuyển mẹ và Cố Lưu đến ngôi nhà cũ của gã thợ săn, nơi đó lâu rồi không ai ở, đã hoang phế, lại nằm ở nơi hẻo lánh nên khó ai tìm thấy.

Ta đứng trong đám cỏ cao gần đó, nhìn bọn chúng, và đặc biệt là nhìn kẻ cầm đầu – nhi tử của thái thú, cũng chính là nhi tử của thân thích xa của Tôn Quý phi.

Đột nhiên ta nhớ đến một thứ quan trọng mà hắn từng cướp từ Cố Lưu.

Ta nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo.

10

Khi vào núi hái thuốc, ta tiện tay hái nhiều bông sơn chi dại, rồi hóa trang thành một nữ tử bán hoa, bán hoa mấy ngày liền gần phủ của thái thú, dò xét thói quen hàng ngày của gã công tử béo mập như lợn.

Ta phát hiện cứ vài ngày hắn lại ra ngoài một mình để lén lút gặp một góa phụ trẻ quyến rũ ở làng gần đó. Vì đây là việc không tiện công khai nên hắn sẽ không như thường lệ mà mang theo đám bạn bè xấu xa và gia nhân đi cùng.

Khi cơ hội đến, ta chờ sẵn ở con đường hắn nhất định phải đi qua để trở về.

Chậm rãi cài lên tóc vài bông sơn chi trắng muốt, ta rửa sạch lớp thuốc xấu xí trên mặt bằng nước suối ven đường, vén tóc khỏi mặt, rồi làm bộ như vô tình quay đầu lại.

Ta chạm phải ánh mắt ngây dại của tên béo, kẻ đang nhìn ta đầy kinh ngạc và mê mẩn.

Tên công tử béo là kẻ háo sắc, thường xuyên ức h**p trai gái, phản ứng đầu tiên của hắn tất nhiên là lao đến muốn bắt ta.

Ta làm bộ hốt hoảng, bối rối lùi lại rồi bỏ chạy.

Chạy được một lúc, không biết bằng cách nào, ta đã đến một nơi vắng vẻ hơn, tên béo bám ngay sau, gào lên bảo ta dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!