Chương 27: ngoại truyện 1 + 2

Ta có dự cảm rằng, mình sắp chết.

Căn bệnh này, không có thuốc chữa.

Từ ngày đầu tiên ta trọng sinh quay về, cơn đau này đã xuất hiện, và mỗi lần ta thay đổi mấu chốt trong số phận của Cố Lưu, cơn đau lại càng nhói buốt, khó chịu đựng.

Lão hòa thượng từng khuyên ta: "Nghịch thiên cải mệnh, ắt phải thay người gánh chịu nghiệp quả."

Ta dường như đã hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Thiên mệnh xoay vần, mạng đổi lấy mạng.

Lão đã khuyên ta hai lần, nhưng ta chẳng bao giờ hồi đáp.

Lão không biết rằng, phản ứng đầu tiên của ta khi nghe lời ấy không phải là sợ hãi hay lùi bước.

Ta thấy may mắn vì trời cao đã cho ta một cơ hội để nghịch thiên cải mệnh, để gánh vác nghiệp quả thay cho Cố Lưu. Nhưng ta không muốn chết trước mắt hắn; ta thà chết ở một nơi không ai thấy, như vậy ít nhất sẽ không quá tàn nhẫn.

Cơn đau làm ta hoa mắt, không cẩn thận mà cả người lẫn ngựa đều trượt xuống một dốc tuyết, lăn vào trong lớp tuyết dày, rồi lại một lần nữa chìm vào vô thức.

Lần này, ta tỉnh lại vô cùng khó nhọc, dường như đã qua rất rất lâu. Ta cố gắng mở mắt và nhìn thấy Cố Lưu đang cõng ta, bước đi chật vật trong lớp tuyết sâu.

Có vẻ như đã qua nhiều ngày, nhìn hắn tiều tụy đến dễ vỡ.

Ta không nghĩ rằng hắn sẽ tìm thấy ta. Ngay cả bản thân ta còn chẳng biết mình đang ở đâu. Rất nhiều quan binh, đại thần đã tản ra để tìm kiếm, nhưng cuối cùng chỉ mình hắn là tìm ra ta. Giống như thuở xưa, khi chúng ta sống trong núi, hắn có thể băng qua từng dãy núi cao, từ Đông sang Tây, tìm kiếm không ngừng cho đến khi tìm thấy ta, khi ta trở về rất trễ. Mặt và tay hắn đầy những vết xước từ đám cỏ dại bên bờ nước phía Đông, và góc áo hắn mắc đầy hoa dại của vùng hoang mạc phía Tây.

Chỉ có hắn không bao giờ từ bỏ, nên luôn luôn tìm được ta.

Nhưng lần này, ta không thể theo hắn trở về.

Tuyết rơi trắng xóa trời đất. Nếu hắn có ký ức của kiếp trước, hẳn sẽ nhận ra rằng trận tuyết này giống hệt như trận tuyết ngày hắn chết. Những bông tuyết lạnh buốt dường như từ bên kia thời gian rơi về nơi này, mang theo cái lạnh quen thuộc mà không thể tránh khỏi.

Ta ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng gọi: "Cố Lưu, thả ta xuống."

Cố Lưu thoáng giật mình, có chút vui mừng, thậm chí như nghẹn lời, gió lạnh làm hắn ho khan một lúc mới nói được: "A Đào, nàng tỉnh rồi sao?"

Một câu nói thừa thãi.

Nhưng hắn không chịu thả ta xuống, e ngại ta lại giở trò.

Quả nhiên, hắn rất hiểu ta.

Ta đổi cách khác, bất đắc dĩ kéo áo hắn, ghé gần lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn. Nhân lúc hắn ngơ ngẩn, ta đâm cây kim đã tẩm độc vào da thịt hắn.

Cố Lưu loạng choạng vài bước, rồi cùng ta ngã xuống đất.

Ta lấy ra một viên thuốc, ép hắn nuốt xuống, trả lại cho hắn con dao găm ta giấu trong tay áo, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, Cố Lưu, ta không thể ở bên cạnh chàng đến trăm tuổi nữa rồi. Ta đã lừa dối chàng."

Đó là viên thuốc khiến hắn mất đi ký ức, lần trước ta đã thử cho Cố Cẩm uống, rồi ở lại đó một thời gian để theo dõi và cải tiến. Lần này sẽ chỉ khiến hắn quên đi người mà hắn yêu nhất.

Tước đoạt ký ức của người khác là một hành động kiêu ngạo, ta vốn không định làm thế. Nhưng lúc này, có lẽ không còn cách nào khác tốt hơn.

Cố Lưu không thể cử động, cũng không thể nói, chỉ có đôi mắt là còn hoạt động, trừng trừng nhìn ta không dám chớp, trong ánh mắt ấy chứa đựng bao nhiêu cảm xúc mà ta không dám nhìn kỹ.

Ta cởi lớp áo ấm trên người, quấn lấy hắn, rồi đối mặt với trận tuyết bay loạn, trong cái nhìn vừa dịu dàng vừa tuyệt vọng của hắn, ta bước vào một vùng trắng xóa.

Đó là lần cuối cùng Cố Lưu nhìn thấy ta.

Có những cuộc chia ly đã vô hình được định trước ngay khi gặp mặt.

Từ đó, Liễu Thiêm biến mất, không ai tìm được dấu vết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!