Bà cố gắng khuyên mẫu thân, "Nữ nhi mặt mũi mỏng manh, đừng đối xử như thế. A Đào là đứa trẻ ngoan, xuất thân không phải lỗi của nó, nó đâu có làm gì sai."
Bà quay lại an ủi ta, nhưng thật ra ta chẳng hề đau lòng, chỉ lạnh lùng nhìn mẫu thân phát cuồng. Rất lâu rất lâu trước đây, tình cảm bẩm sinh của ta dành cho bà đã hoàn toàn tan biến.
Cố Lưu từng dạy ta, hãy xem bản thân như con thỏ nhỏ của chính mình. Khi coi mình là con thỏ nhỏ đáng thương, ta mới nhận ra sự tội nghiệp của chính mình, và cũng hiểu được sự đáng trách của người khác.
Ngày trước, dù bị đánh đập, ta cũng không biết tránh né, cam chịu trở thành bao cát của bà. Giờ đây, ta đã từ bỏ thói quen làm hài lòng người khác.
Người đời thường nói, lục thân duyên mỏng, tu luyện là để không còn nợ nần nhau.
Hai kiếp, ta đã tự tay giúp bà báo thù, lúc nhỏ chăm sóc bà, lớn lên bảo vệ bà bình an sung túc. Dù ta sinh ra đã mang tội lỗi, với ân sinh thành và dưỡng dục này, ngoại trừ mạng này, ta không còn nợ bà điều gì nữa.
Ta nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên trán, bình thản nói lời từ biệt:
"Mẫu thân, đây là lần cuối cùng con gọi người là mẹ. Mong từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa."
Mẫu thân ta không nhận ra ý nghĩa nghiêm túc trong lời nói đó, mà chỉ tiếp tục mắng chửi như bao lần trước: "Vậy thì đi đi! Biến khỏi mắt ta! Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
Ta không quay đầu lại, rời đi dứt khoát.
Sau đó, ta đến nhà lao, nơi giam giữ Cố Cẩm, đưa cho hắn một ly rượu độc.
"Ngươi còn sống thì vẫn là mối đe dọa cho huynh ấy. Nhổ cỏ thì nhổ tận gốc, mới yên lòng," ta nói với Cố Cẩm.
Từng là người phóng khoáng không màng thế sự giờ đây chỉ còn là bóng dáng thất bại, hắn nhìn ta một lúc lâu, bật cười đầy giễu cợt:
"Nàng một mình tới đây, không mang theo hộ vệ, chỉ cần ta muốn, có thể dễ dàng bắt nàng làm con tin mà chạy thoát…"
Mắt hắn đỏ lên, nhưng lần này lại không rơi lệ, trong ánh mắt còn có chút bất mãn và yếu đuối không che giấu được. Hắn nhận lấy ly rượu độc, cúi đầu, giọng nói lạc lõng, "Tiểu Liễu, nàng biết ta thích nàng, nên cứ chắc chắn rằng ta sẽ không phản kháng."
"Giống như mỗi lần ta tới tìm nàng, nàng lại dẫn theo Liễu Hi Yên. Ta biết rõ mấy trò nhỏ của nàng, nhưng vẫn luôn thuận theo để nàng đạt được mục đích. Giống như chuyện ta sớm nhận ra người của nàng giấu dưới gầm xe ngựa, nhưng vẫn im lặng giúp nàng che giấu."
Cố Cẩm không phải là tên ngốc, mà ngược lại, hắn rất thông minh, thậm chí còn khôn ngoan hơn cả mẫu phi của hắn, điều này ta đã nhận ra từ lâu, nên luôn chú ý và cẩn thận.
Nhưng hắn lại dường như chẳng bao giờ có tham vọng lớn lao, cũng không tán thành những gì mẫu phi hắn làm, ngày ngày chỉ ham chơi vui đùa. Mẫu phi của hắn luôn cảm thấy thất vọng vì điều này, cho rằng hắn là kẻ không làm nên chuyện.
Cố Cẩm uống cạn ly rượu độc, nói lan man vô định, chờ đợi cái chết:
"Diệp Hoàng hậu vốn đã là hoàng hậu từ đầu, hoàng tử bà sinh ra cũng là thái tử từ thuở nhỏ. Mẫu phi của ta luôn so sánh, bà ta muốn những gì Diệp Hoàng hậu có. Thế nhưng nhiều năm qua, mẫu phi vẫn không thể trở thành hoàng hậu, phụ hoàng cũng chưa bao giờ nói đến việc phong ta làm thái tử. Mẫu phi không cam lòng, luôn muốn ta cùng bà tranh giành."
"Nhưng, giang sơn này chẳng phải chính tay Diệp Hoàng hậu đã góp sức, cùng phụ hoàng đánh chiếm hay sao? Ta có tư cách gì để tranh giành?"
"Hồi nhỏ, người khác đều có cha, chỉ riêng ta không có. Mẫu phi không biết rằng bọn trẻ ngoài kia thường xuyên gọi ta là thứ tạp chủng, mỗi lần đánh nhau với chúng, toàn thân đầy vết thương, ta cũng không dám về nhà. Thứ ta muốn thật ít ỏi, ta chỉ muốn có một người cha như người thường, một gia đình bình thường, ấm áp…"
Giọng hắn càng lúc càng yếu, rồi ngã gục xuống đất.
Hoàng cung tổ chức một tang lễ sơ sài, cuộc đời của Cố Cẩm khép lại một cách cẩu thả như thế.
Ta chọn cho hắn một gia đình tốt ở vùng Giang Nam phồn hoa, nơi có hai ông bà già mất con cháu khi tuổi xế chiều, không người chăm sóc, họ rất vui mừng khi thấy Cố Cẩm, nói rằng sẽ coi hắn như con ruột.
Ly rượu đó không phải để đoạt mạng, mà chỉ khiến người uống mất đi ký ức quá khứ.
Giờ đây, Cố Cẩm là thiếu gia của một gia đình viên ngoại nơi sông nước Giang Nam, cha mẹ đều còn sống, gia đình yên ấm hòa thuận. Gia đình nói với hắn rằng hắn bị va chạm nên mất trí nhớ, hắn xoa xoa đầu, chẳng mấy bận tâm.
Trên đường trở về kinh thành, ta bất chợt gặp Vệ Khinh Vũ cưỡi ngựa cao lớn đi ngang. Khi Vũ An hầu hộ tống Tiên hoàng trở lại kinh thành, Vệ Khinh Vũ cũng góp công, được phong chức tiểu đầu lĩnh, giờ nàng đang cùng đại quân trở về biên giới. Nàng đi bên cạnh phụ thân, tựa như chú chim không bị ràng buộc, sắp bay đến bầu trời tự do rộng lớn.
Kiếp trước, Vệ Khinh Vũ là người ở bên ta lâu nhất. Chúng ta già đến đầu bạc, cùng nhau mất vào tháng ba sáng sủa. Chớp mắt đã năm năm trôi qua, kiếp này nàng cuối cùng cũng đạt được điều mình mong ước.
Ta đứng bên đường nhìn nàng, trên con đường rộng và vắng vẻ, ta và vài tùy tùng đứng đó thật nổi bật, khó mà không gây chú ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!