Cố Lưu cúi đầu, hàng mi dài như lông quạ che khuất nửa mắt phượng, tay nắm tay còn lành lặn của ta, dường như tùy ý nói:
"A Đào nhà chúng ta muốn ức h**p ai thì cứ ức h**p, lần sau cũng không cần nhẫn nhịn. Đừng lo, cũng sẽ có người sẵn sàng vì nàng mà đứng ra bảo vệ."
Dù lúc ấy Cố Lưu mới trở lại kinh thành không lâu, nhưng những biến động trong cung đã không còn qua mắt được hắn.
Sau này không biết vì sao, hoàng đế vốn đã quen nhưng đột nhiên lại bắt đầu không ưa tính cách lêu lổng của An vương, tịch thu hết những thú cưng hắn nuôi trong viện, lại còn sai hắn vào quân doanh rèn luyện ba năm.
Cố Lưu còn tự tay huấn luyện vài ám vệ chuyên trách bảo vệ ta.
Vài lần ta xuất cung, gặp phải đám sát thủ, may nhờ có các ám vệ của hắn mà mỗi lần đều bình an trở về.
Ta biết những kẻ sai sát thủ đến là ai, chính là Liễu Thanh Thạch.
Ông ta muốn kéo ta về phe mình không thành, biết rằng những việc mà ông ta làm với gia đình ta khiến chúng ta căm hận ông, có thể mẹ con ta sẽ không chấp nhận ông ta, sợ rằng ta oán hận ông và gây uy h**p cho ông ta nên muốn dứt cỏ tận gốc. Dù ta là nữ nhi ruột của ông, dù sâu thẳm trong lòng ông, có lẽ vẫn còn có chút tình cảm với mẹ ta.
Vài lần ta suýt mất mạng, nhưng lại ngăn Cố Lưu trả thù. Liễu Thanh Thạch đã xây dựng quyền thế nhiều năm, khó mà đẩy ông ta ngã trong chốc lát, còn có Tôn quý phi bảo vệ, nên ta quyết định tích lũy sức mạnh, đợi đến thời cơ sẽ hạ gục ông ta trong một đòn.
Ta giả vờ không biết ai đã phái sát thủ, không đối phó với ông ta mà còn thường xuyên ở trước mặt hoàng đế nói tốt cho Liễu Thanh Thạch, dùng danh nghĩa phủ tể tướng làm việc thiện, tạo dựng hình ảnh tốt cho ông. Hình ảnh lương tướng của ông ta càng ngày càng thâm nhập lòng người, hoàn mỹ không tì vết.
Ta và Cố Lưu là những kẻ luôn khiến Liễu Thanh Thạch đau đầu. Ông ta không thể hiểu được suy nghĩ của ta nên không dám hành động bừa, trên bề mặt thì yên ổn trong ba bốn năm.
Nhưng hiện giờ, ta không định để yên như thế nữa.
Ta trở về phủ được ban cho, đặt bó hoa sơn chi rừng bên cửa sổ, hương thơm thoang thoảng lan tỏa.
Ngước nhìn bầu trời u ám, có vẻ sắp mưa, có lẽ đây là trận mưa cuối cùng của cuối hạ. Ngay sau đó sẽ là mùa thu, và vài tháng sau, lại đến mùa đông.
Kiếp trước, Cố Lưu đã chết vào mùa đông ấy.
Trái tim ta lại nhói đau, ta uống một ngụm trà đắng để xoa dịu.
33
Ván cờ lớn này, đã đến lúc hạ màn.
Liễu Hi Yên là một đứa trẻ sinh non, từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, lại hiếm khi sống trong phủ tể tướng. Liễu Phu nhân vì thương nhớ nữ nhi, suốt mười mấy năm qua mỗi tháng đều lên núi cầu phúc, cầu cho nàng có sức khỏe và bình an.
Để có thể tình cờ gặp bà ta một cách hợp lý, ta đã chuẩn bị từ trước đó nhiều tháng, thỉnh thoảng lên chùa cùng một ngôi chùa, nói là để cầu phúc cho hoàng đế, nhưng thực chất là nhàn nhã câu cá với lão hòa thượng. Câu rồi lại thả, thả rồi lại câu. Ta nghịch ngợm bên cạnh, cá xấu thì đem nướng ăn, bọn mèo hoang bâu lại giành giật, cá đẹp thì giữ lại, đưa cho Cố Lưu nuôi, còn những con khác thì phóng sinh. Ta không nuôi được con nào sống, nhưng Cố Lưu lại nuôi cái gì cũng giỏi.
Hòa thượng không sát sinh, nhưng cũng chẳng ngăn cản ta.
Ta không cần phải cầu phúc cho ai, từ rất lâu trước đây, ta đã cầu xin trời cao vô số lần, nhưng sự thật chứng minh điều đó chẳng có ích gì.
Người mà ta muốn được khỏe mạnh, ta sẽ tự mình từng bước tính toán.
Hôm nay cũng là ngày Liễu phu nhân lên núi, ta ngồi nghe lão hòa thượng giảng kinh cho các tiểu hòa thượng đã lâu, nghe tin bà đến, ta liền đứng dậy, nhàn nhã đi ra ngoài. Trời tối đen, không ngoài dự liệu, một trận mưa lớn bất ngờ ập xuống, ta tìm một cái đình gần đó trú mưa, không bao lâu, trên đường về Liễu phu nhân cũng ghé vào đình tránh mưa.
Ta đứng ở rìa đình nhìn xa xa ra núi đồi khô héo, màn mưa che phủ, hơi nước mát lạnh tràn đến.
Ta xoay người, chào bà một tiếng.
Liễu phu nhân bất giác quan sát ta.
Ta bắt chuyện với bà, càng nói càng xa, rồi ta kể: "Phu nhân, có một câu chuyện nhỏ, chắc người sẽ thấy hứng thú nghe. Ngày trước, có một thư sinh xuất thân hèn mọn…"
Ánh mắt bà tràn ngập sự thấu hiểu, bà biết thân phận của ta, có lẽ bà nghĩ ta sẽ kể chuyện về mẫu thân ta và Liễu Thanh Thạch, nhưng ta lại nói, "Hắn không từ thủ đoạn, đỗ trạng nguyên, ngồi ngựa đi diễu phố phong quang vô hạn. Nhưng chẳng bao lâu, hắn nhận ra những kẻ thất bại dưới tay mình lại lần lượt có chức quyền cao hơn, vì bọn họ đều là con cháu danh gia, chỉ có hắn là không có chỗ dựa.
Đường quan lộ của hắn lộ rõ điểm kết thúc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!