Ta không lấy tính mạng của mẹ Cố Lưu để thử nghiệm, nên tự mình thử trước, thuốc hoàn toàn an toàn, không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Diệp Hoàng hậu giả vờ bệnh nặng, rồi đột ngột tắt thở trước khi ngự y kịp đến. Hoàng đế nghe tin, lập tức chạy đến ôm thi thể bà khóc suốt đêm, mãi mới chịu để bà nhập quan.
Trước khi đóng quan tài, ta lén mang bà ra ngoài, biến mất trong màn đêm, Cố Lưu sẽ dọn sạch mọi dấu vết của chúng ta.
Về đến căn nhà nhỏ, Diệp Hoàng hậu ôm chặt lấy Cố Lưu, một nữ nhân mạnh mẽ mà khóc đến mắt đỏ hoe.
Sau khi an ủi mẫu thân, Cố Lưu quay sang nhìn ta.
Ta ngồi trên chiếc cầu nhỏ giữa sân, chân đung đưa nghịch cá trong nước, tay múc nước từ núi đá đổ xuống mà rửa đi lớp phấn nâu vàng trên mặt, để lộ dung nhan thật.
Ta đã bù đắp cho Cố Lưu nuối tiếc lớn nhất của kiếp trước, nên lúc này, ta rất vui vẻ.
Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Cố Lưu đang nhìn mình.
Ta rạng rỡ nở nụ cười.
30
Sau khi Diệp Hoàng hậu "qua đời," hoàng đế đột nhiên trở nên sa sút tinh thần, u uất không vui, không màng triều chính, ngay cả Tôn quý phi – người luôn được sủng ái – cũng không thể khuyên giải.
Hắn bắt đầu mất ngủ, cả đêm trằn trọc không tài nào chợp mắt, khó khăn lắm mới ngủ được một lát, vừa nhắm mắt đã thấy ác mộng, trong mộng luôn là bóng dáng vị thê tử đã mất.
Các ngự y trong cung đều đã bắt mạch cho hắn, nhưng chẳng ai chữa được chứng mất ngủ này, cuối cùng đành hạ bảng chiêu mộ danh y từ dân gian, và tình cờ, đại danh thần y đang ở kinh thành, liền phái người mời hắn vào.
Thần y dẫn theo "đồ đệ" là ta vào cung, kê một đơn thuốc cho hoàng đế, đêm ấy hoàng đế cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành.
Nhưng phương thuốc này cũng chẳng chữa được tận gốc, chỉ tạm thời giảm bớt triệu chứng. Thần y nói cần phải xuống phía Nam tìm dược liệu quý, và để ta ở lại trong cung chăm sóc sức khỏe cho hoàng đế.
Ta bước ra từ giữa hai tiểu đồng đi theo hắn, ngẩng đầu lên, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Ta biết mình trông rất đẹp.
Vẻ đẹp thanh thoát, một thân bạch y giản dị, dung nhan như đóa sen thanh khiết giữa dòng nước, nhìn vào khiến người ta dễ dàng cảm thấy vô hại, dễ dàng lấy được cảm tình và sự tín nhiệm của kẻ khác.
Ai mà ngờ được, những cơn ác mộng quấy rầy hoàng đế, kỳ thực đều là do ta động tay động chân.
Trước đó khi hắn đến trang viện, ta đã bỏ vào người hắn loại độc tác dụng chậm. Độc này không lấy mạng, nhưng lại dai dẳng khó chịu.
Ta thuận theo thời thế mà lưu lại trong cung, thỉnh thoảng lại gia tăng triệu chứng cho hoàng đế, có khi lại pha chế thuốc giúp hắn dịu đi vài hôm, để hắn mơ màng nhớ về Diệp Hoàng hậu đã khuất, thỉnh thoảng ta giả vờ không biết mà nhắc đến chuyện của bà, khiến hoàng đế ngày càng thêm áy náy và hối hận.
Tất cả diễn ra tương tự như kiếp trước, chỉ là bây giờ được ta đẩy nhanh tiến độ.
Khi hoàng đế nhìn vật nhớ người, hối hận khôn nguôi, ta vô tình nhắc đến Cố Lưu.
Ta nói: "Thần thiếp sinh ra ở Lạc Thành, từng cứu một người sắp chết từ đám ăn mày, hắn rách rưới, què quặt, đầu tóc rối bù, thường bị người ta ấn đầu xuống bắt bò như chó mà xin ăn, là kẻ bị khinh rẻ ở ngoại thành."
"Về sau Lạc Thành động loạn, thần thiếp theo sư phụ rời đi, từ đó không gặp lại hắn, cũng chẳng rõ hắn còn sống hay không."
Ta dường như chỉ buột miệng nói một câu, cũng không nói người đó là ai.
Một thời gian sau, hoàng đế ra ngoài giải sầu, bất ngờ gặp phải thích khách phục kích, hắn chạy trốn một mình đến vùng hoang vu không bóng người, đói đến ngất ngư, và gặp được một kẻ đầu bù tóc rối, dơ bẩn nhếch nhác.
Người ấy tóc tai rối nùi che khuất khuôn mặt, khó nhìn rõ dung nhan, hành động có chút ngờ nghệch.
Tuy ngốc nghếch nhưng lại rất lương thiện, thấy hoàng đế nửa tỉnh nửa mê, hắn liền đưa nửa cái bánh duy nhất của mình cho hoàng đế.
Hoàng đế có lẽ cả đời chưa từng ăn chiếc bánh nào cứng như thế, nhưng hắn ăn rất nhanh, và rất cảm động. Vừa ăn xong định lên tiếng, thì thích khách đuổi đến nơi, trong lúc hỗn loạn, lưỡi kiếm của thích khách đâm tới, người ấy vô tình đỡ thay hoàng đế một kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!