Chương 14: (Vô Đề)

Cung nữ bên cạnh sợ hãi run rẩy như lá cây trong gió, bị kéo xuống dưới.

Ba người bị đẩy vào trong đấu trường, Liễu Hi Yên cắn môi đầy nhục nhã, rút chiếc trâm cứng nhất từ mái tóc ra cầm chặt. Liễu Tích Dung im lặng không nói, chăm chú nhìn xuống đất, trong khi cung nữ kia không ngừng khóc lóc.

Cố Lưu tỏ vẻ khó chịu: "Ồn ào quá."

Ngay lập tức, một cung nữ dâng cung tên trước mặt Liễu Thanh Thạch, Cố Lưu yêu cầu ông ta xử lý người cung nữ đang ồn ào kia.

Liễu Thanh Thạch run rẩy cầm cung lên, bắn chết cung nữ đó. Con cờ mà ông ta đã mất công bồi dưỡng và sắp đặt vào cung giờ đây bị chính tay ông ta tiêu diệt. Có lẽ trong lòng ông cũng thấy tiếc nuối.

Đúng lúc này, cửa sắt mở ra, con thú ngửi thấy mùi máu liền trở nên hung hãn, lao thẳng đến xác chết ngửi ngửi rồi hướng ánh mắt đầy khát máu về phía hai người còn lại.

Có vẻ Cố Lưu cuối cùng cũng thấy thú vị, hắn tùy tiện đưa cho Liễu Thanh Thạch một mũi tên: "Thừa tướng, nếu cho ông một cơ hội, ông sẽ cứu ai trong số hai người này?"

"Hoặc ông có thể giết con gấu kia và cứu cả hai," Cố Lưu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo và chứa đựng một nụ cười đầy ác ý.

Con gấu dâng tặng từ quốc gia khác là một món quốc lễ quan trọng. g**t ch*t nó sẽ làm rạn nứt quan hệ giữa hai nước, có thể gây ảnh hưởng xấu đến con đường quan lộ của ông.

Giữa danh vọng và nữ nhi, ông sẽ chọn bên nào?

Liễu Thanh Thạch cầm cung đứng bất động, tay run rẩy.

Bên dưới, Liễu Hi Yên và Liễu Tích Dung hoảng loạn chạy trốn. Chiếc trâm cài mà Liễu Hi Yên cầm trong tay hoàn toàn vô dụng, nàng ta vừa chạy vừa cầu cứu cha. Liễu Tích Dung cũng dõi mắt về phía cha mình, ánh mắt lóe lên tia hy vọng mong manh.

Thời gian không còn nhiều, Liễu Thanh Thạch nhắm mắt, sau đó mở ra, ánh mắt quyết đoán. Mũi tên của ông hướng thẳng vào Liễu Tích Dung, một mũi tên xuyên qua bắp chân nàng.

Liễu Tích Dung ngã xuống, tụt lại phía sau.

Liễu Thanh Thạch muốn nàng cầm chân con gấu để Liễu Hi Yên chạy thoát.

Giữa quan lộ và nữ nhi, ông chọn quan lộ.

Giữa hai nữ nhi, ông chọn Liễu Hi Yên.

Bị bỏ rơi, tia hy vọng trong mắt Liễu Tích Dung nhanh chóng tắt ngấm, nàng bật cười tự giễu, không ngạc nhiên, nhưng lòng vẫn ngập tràn phẫn hận, nỗi phẫn nộ hóa thành ý chí sinh tồn mạnh mẽ.

Nàng nghiến răng, rút mũi tên ra khỏi chân, lao về phía con gấu, đâm mù một bên mắt nó. Nhưng con thú vung một cú tát mạnh khiến nàng ngã xuống, phun ra máu, nằm đó không thể đứng dậy, chân bị con gấu xé nát.

Nhìn nàng sắp chết, ta đứng trên cao hồi lâu, cuối cùng trong ánh mắt ngỡ ngàng của Liễu Thanh Thạch, ta giật lấy cung trong tay ông, kéo căng dây và bắn thẳng vào mắt còn lại của con gấu.

Khi hạ cung xuống, ta nhận ra tay mình đầy mồ hôi. Đây là lần bắn trúng đích nhất của ta.

Con thú bị mù loạng choạng lao loạn, Liễu Tích Dung theo bản năng nhìn về phía ta, rồi cố gắng chạy thoát.

Cố Lưu dung túng cho hành động tự ý của ta. Dù có người bên cạnh tỏ ý bất mãn, hắn cũng không buồn để mắt đến.

Cảnh tượng bạo lực cuối cùng cũng chấm dứt. Liễu Hi Yên kinh sợ đến phát bệnh, về sau càng trở nên trầm lặng, hiếm khi ra ngoài. Còn Liễu Tích Dung vẫn bị đưa về lãnh cung. Khi rời đi, chúng ta chạm mặt nhau, nàng bất ngờ gọi ta:

"Ngươi không hận ta sao? Sao lại cứu ta? Ta trước giờ chưa từng nghĩ rằng ngươi là một kẻ nhân từ vô độ như vậy," giọng nàng ta đầy gai góc, dù trong hoàn cảnh nào cũng quen thói đối xử cay nghiệt với người khác.

Ta nhìn nàng ta, đứng giữa trời tuyết trong bộ y phục mỏng manh, trên da có cả dấu vết của sương lạnh. Ánh mắt ta bình thản và lạnh nhạt.

"Nếu giờ ngươi tự đập đầu vào cây mà chết, ta cũng sẽ không cứu. Nhưng khi ấy, ta không muốn trở thành kẻ có thể thản nhiên nhìn thú hoang xé xác người mà không cảm thấy gì."

Không có gì để mà hận thù.

Nàng ta đã chịu hình phạt xứng đáng, ta chẳng còn cần để tâm đến nữa. Thật ra, cảm giác oán hận trong ta khá nhạt nhòa, dường như bởi đã gặp quá nhiều khổ nạn từ nhỏ, ta quen tự bảo vệ mình, dần dần gạt bỏ những điều không đẹp đẽ.

Kẻ từng ức h**p ta, ta đều nhớ rõ, cũng biết là phải báo thù, nhưng những chuyện ấy chưa bao giờ chiếm trọn cuộc sống của ta, và cần phải đợi thời cơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!