Chương 99: Khốn cảnh

Khi cách đỉnh tường thành chỉ còn không đến hai mét, Bùi Khiếu rút đao chém mạnh xuống, một đao chặt đứt dây thừng!

Mạnh Trường An cảm giác dây thừng đang cầm trong tay lỏng ra, người bắt đầu trượt xuống dưới, gã lập tức ném hắc tuyến đao trong tay phải lên, sau đó hai tay bám vào khe hở giữa các viên gạch trên tường thành, hai chân đạp trên mặt tường một cái người phóng lên trên.

Cho dù là bám sát mặt tường đạp lên trên, khoảng cách đến trên đỉnh tường thành vẫn sẽ càng lúc càng xa, góc độ phát lực dẫn đến khó tránh khỏi sẽ về sau một chút.

Thanh đao mà Mạnh Trường An ném lên vừa khéo rơi xuống, gã một tay bắt lấy hắc tuyến đao, sau đó rướn lên phía trước đâm một nhát vào lỗ châu mai trên tường, dao kẹt tại tường đống trúng lỗ châu mai, Mạnh Trường An phát lực bò lên trên.

Người còn không chạm xuống đất, một thanh hoành đao đã lia đến cổ gã.

Mạnh Trường An ở giữa không trung làm một tư thế nằm thẳng đơ, tay ấn xuống lỗ châu mai trên tường thành một cái, nghiêng người hai chân đạp liên hoàn.

Bịch bịch bịch bịch bịch...

Bùi Khiếu bị Mạnh Trường An với đá trúng ngực liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, trong lồng ngực bị nghẹn một trận, trong cổ họng có thứ gì đó không nhịn được trào lên.

Bị Mạnh Trường An đá liền năm sáu cước, ai cũng không chịu nổi.

Miệng Bùi Khiếu trào ra một ngụm máu, không ngờ trong tình huống như vậy mà cũng không giết được Mạnh Trường An.

Mạnh Trường An đáp xuống đất, trên tường thành vang lên mấy tiếng cộp cộp, có mũi tên lông vũ bắn vào vị trí của gã vừa rồi.

Gã quay đầu liếc nhìn, thấy người Hắc Vũ tên là Liêu Sát Lang kia đã dừng lại, chân vắt chéo ngồi trên lưng ngựa giơ tay lên vỗ bốp bốp bốp vài tiếng, vỗ tay cho Mạnh Trường An.

Bùi Khiếu lấy tay che ngực mình một hồi lâu mới điều chỉnh lại hơi thở, lạnh lùng nhìn Mạnh Trường An: "Lại dám ra tay với tướng quân, ngươi thật to gan."

"Ta không nhìn ra ngươi là quân nhân của Đại Ninh."

"Ngươi hỗn xược!" Bùi Khiếu tức giận nói: "Ngươi không nhìn thấy bổn tướng quân dẫn theo mấy trăm tinh kỵ cứu người của ngươi về?"

"Ta đã nhìn thấy, nhưng không dám xác định, bởi vì ta không tin đồng bào chân tay sẽ đóng chặt cửa thành."

Tình hình lúc đó Liêu Sát Lang một mình khinh kỵ đuổi theo sau Mạnh Trường An nhanh nhất, bất kể là Hùng Kỵ hay là Đại Uy Thiên Lang đều cách xa một đoạn, người ở trong cửa thành hoàn toàn có thể để Mạnh Trường An vào, một trận mũi tên là có thể ép lùi Liêu Sát Lang.

Bùi Khiếu hít sâu một hơi để cho tâm trạng bản thân bình phục lại một chút, dù sao thì giờ này khắc này tất cả đều nằm trong lòng bàn tay y.

Trong tay y có hơn ba trăm tinh nhuệ, quân đội Hắc Vũ ngoài cửa thành không mang khí giới công thành, chỉ toàn là kỵ binh thì căn bản không có biện pháp công thành, thủ hạ của Mạnh Trường An thì đều đã bị nhốt lại, còn có gì để lo lắng nữa?

"Có phải ngươi vẫn chưa thấy rõ cục diện hiện tại không?

"Bùi Khiếu vừa nói vừa lui về sau, những thân binh của y xông lên tường thành ngăn cách giữa Mạnh Trường An và Bùi Khiếu. Bùi Khiếu dựa vào lầu cửa thành vừa thở dốc vừa nói:"Tuy rằng ngươi lại chống đối ta lần nữa, hơn nữa ta rất không thích ngươi, nhưng ta niệm tình ngươi ở thư viện Nhạn Tháp mười năm không dễ, vẫn có ý định cho ngươi một cơ hội... Nếu ngươi bằng lòng sau này đi theo ta, sau này ta làm đông cương đại tướng quân, tất nhiên ngươi cũng có một chỗ ở đông cương đao binh.

"Mạnh Trường An chỉ lạnh nhạt dửng dưng nhìn y như vậy, khổ nỗi là như thế này lại làm cho Bùi Khiếu càng tức tối hơn."Giao bản đồ ngươi tự vẽ ra đây, sau đó phối hợp với bổn tướng quân, chuyện cứu tộc nhân Lang Quyết lần này quy công cho bổn tướng quân, việc này trọng đại, giương uy cho Đại Ninh ta, bệ hạ tất nhiên sẽ triệu kiến ta, ngươi nói chuyện đã xảy ra cho ta biết, tương lai ta giữ một vị trí tướng quân ở đông cương cho ngươi, địa vị của ngươi ở đông cương có thể chỉ thấp hơn ta.

"Mạnh Trường An vẫn lạnh lùng lãnh đạm như vậy nhìn y."Ngươi tưởng ngươi không nói thì ta không tra ra được?

"Bùi Khiếu đi đến chỗ đi xuống tường thành đứng lại, giơ tay ra chỉ chỉ mấy gian cũ phòng phía xa xa:"Thủ hạ của ngươi đều bị giam ở đó, chẳng lẽ ta còn không thể ép hỏi ra được?

Thứ mà bổn tướng quân muốn có, chưa bao giờ không lấy được, Mạnh Trường An, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt... Tất cả mọi thứ hôm nay có thể xem như ta mượn của ngươi, tương lai ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội.

"Mạnh Trường An nhìn thẳng vào mắt Bùi Khiếu:"Người ngươi mang không đủ."

"Ngươi có ý gì?

"Mạnh Trường An thản nhiên nói:"Trước khi giết ta, ta phải giết ngươi."

"Ha ha ha ha ha..." Bùi Khiếu cười đến mức gần như nghẹt thở: "Ta đã gặp quá nhiều người trẻ tuổi ngông cuồng, nhưng so với ngươi, bọn họ cũng chẳng là cái gì... Mạnh Trường An, ta cũng rất muốn biết ngươi giết ta như thế nào, ngươi có thể giết hết ba trăm tinh nhuệ của ta?

"Mạnh Trường An xoay tay lại rút hắc tuyến đao đang cắm trong lỗ châu mai trên tường về:"Chỉ cần trong tay của ta có đao, không có gì là không thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!