Chương 98: Không cho ngươi vào!

Năm mươi hai kỵ binh giết lùi hơn năm trăm kỵ binh, nhưng Mạnh Trường An vừa mới làm xong hành động vĩ đại này dường như lại không có một chút hưng phấn nào, so với sự kích động của đám thám báo thủ hạ thì rõ ràng là hơi đờ đẫn một chút.

"Đi." Mạnh Trường An điều khiển chiến mã: "Hùng Kỵ là muốn giữ chân chúng ta.

"Đám Hùng Kỵ bỏ chạy đến chỗ xa xa phát hiện Mạnh Trường An không dẫn binh đuổi theo, sau khi lượn một vòng lớn lại quay trở lại, tiếng vó ngựa giẫm trên mặt đất giống như sấm rền. Gã liếc nhìn, điên những người Lang Quyết đang chạy như ra đi nhưng khoảng cách cũng không an toàn, nếu Hùng Kỵ ở phía sau tăng tốc truy kích thì không cần bao lâu là có thể đuổi đến nơi, những người Lang Quyết này không hề có sức phản kháng, chỉ có thể là số mệnh bị tàn sát."Giáo úy, nếu không bảo vệ được những người Lang Quyết kia thì sao?"

"Vậy thì không bảo vệ, trước lúc đó, dốc hết toàn lực."

Hiếm khi Mạnh Trường An nói nhiều lời vài, nhưng lại lười giải thích nhiều một chút.

Các binh sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ sẽ không suy nghĩ đến chuyện sâu xa hơn, sẽ không hiểu giáo úy mang về mấy trăm bách tính Lang Quyết không chỉ là vì cứu người, mà ở ý nghĩa của bản thân chuyện này hơn.

Nếu đưa những người này an toàn vào Phong Nghiễn Đài, nếu nhe đại quân có thể đến chi viện, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ biết được sẽ lập tức hạ chỉ triệu kiến Mạnh Trường An, triệu kiến những tộc nhân Lang Quyết này, đây chính là một thành tựu!

Không phải thành tựu của một mình Mạnh Trường An, là thành tựu của Đại Ninh, là thành tựu của hoàng đế bệ hạ!

Bách tính trong Hắc Vũ quốc ngươi tâm hướng Đại Ninh, biên quân của trẫm có thể xâm nhập vào mấy trăm dặm Hắc Vũ đưa người về, đây là thái độ của Đại Ninh, đây là thực lực của Đại Ninh!

Chuyện này lan truyền khắp thiên hạ, tất cả các nước lớn nhỏ chung quanh Đại Ninh có ai không kính sợ?

Các thám báo không nghĩ được những điều này, tầm nhìn, tư duy, những thứ này đều là cực hạn của bọn họ.

Nhưng Mạnh Trường An không cho rằng một chuyện mang ý nghĩa phi phàm như thế có phân lượng nặng hơn tính mạng của thám báo dưới trướng gã.

Đưa người về bằng nỗ lực lớn nhất, không đưa về được thì chỉ có thể từ bỏ, nếu đổi lại là người khác sẽ làm như thế nào?

Hùng Kỵ ở phía sau bắt đầu tăng tốc độ, số người của bọn họ vẫn hơn nhiều bên phe Mạnh Trường An nhiều.

"Xem ra có người hy vọng bọn họ giữ ta lại."

Mạnh Trường An nhìn ra chỗ xa hơn, trước đó gã đã phán đoán kỵ binh Đại Uy Thiên Lang đuổi theo ngay phía sau, nhưng Thiên Lang kỵ là trọng giáp kỵ binh tốc độ cũng không nhanh, một ngàn trọng giáp kỵ binh lúc hành động cần đến số lượng phụ binh và mã phu gần gấp đôi đi theo, cũng cần chừng đó số lượng ngựa chở vật tư.

Lần trước người kia vì đuổi theo gã mà lại hạ lệnh cho kỵ binh tháo giáp trụ, chỉ có người điên cuồng mới có thể làm ra được chuyện điên cuồng như vậy.

Lần trước giao thủ cũng không bao lâu, lúc Liêu Sát Lang truy kích Mạnh Trường An đã bắn tên từ ngoài 150 mét, khi mắt thấy một mũi tên kia sắp bắn thủng gáy Mạnh Trường An, ai cũng không ngờ gã lại đột nhiên quay lại một tay túm lấy mũi tên sắt, bàn tay đó giống như bàn thạch vậy.

Nếu như tránh được, Liêu Sát Lang cũng không đến mức tức giận thành như vậy, Mạnh Trường An một tay túm được mũi tên của hắn ta, việc này theo hắn ta thấy là một sự khiêu khích, sự khiêu khích không thể chịu đựng được, Võ Tân Vũ cũng không dám nhận mũi tên của hắn ta như vậy!

Hơn bốn trăm Hùng Kỵ tăng tốc đuổi theo, chút thời gian mà Mạnh Trường An dẫn người liều chết tranh thủ được rất nhanh sẽ bị tiêu tan vì tốc độ khủng khiếp này.

Hùng Kỵ ở phía sau đã ở khoảng cách không đến 300 mét, Mạnh Trường An ghìm chiến mã lại, các thám báo khác vẫn đang lao về phía trước hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mạnh Trường An một mình quay đầu ngựa chạy ngược về, lúc trường sóc trong tay giương lên lóe ra ánh sáng chói mắt.

Hắc Vũ Hùng Kỵ phía đối diện rõ ràng có phát ra một tràng cười, đó là tiếng cười nhạo Mạnh Trường An chạy về một mình.

Phập một tiếng, Mạnh Trường An đâm chết kỵ binh Hắc Vũ ở phía trước lao đến, trường sóc quét ngang đánh bay cả hai người phía sau lẫn thi thể ra ngoài.

Gã tay phải cầm giáo, tay trái rút hắc tuyến đao ra, ngăn cản một đao đồng thời trường sóc lại đâm chết một người.

Chiến mã mà gã cưỡi dường như cũng cảm nhận được sự liều lĩnh của chủ nhân, chỉ lo lao lên phía trước.

Đoàn nhân mã mấy trăm người bị một mình Mạnh Trường An chém giết thành một con đường máu, lần này đã kích phát lòng thù hận của Hắc Vũ Hùng Kỵ, đội ngũ lại không truy kích người Lang Quyết ở phía trước, mà quay sang đuổi sát Mạnh Trường An.

Mạnh Trường An treo trường sóc sang một bên đánh ngựa chạy về phía trước, tháo cung cứng sau lưng xuống bắn tên liên hoàn, tất cả mấy tên Hắc Vũ Hùng Kỵ đuổi theo gần nhất đều bị bắn ngã.

Mấy trăm kỵ binh đuổi theo sau một mình gã, Mạnh Trường An đưa bọn chúng đi cách người Lang Quyết càng lúc càng xa.

Lúc này Cù Hùng bọn họ ở bên kia mới hiểu được ý của giáo úy, đỏ mắt thúc giục người Lang Quyết đi nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!