Chương 96: Tung hoành

Mạnh Trường An áp tay xuống ra hiệu cho mấy người tộc Lang Quyết đừng nói chuyện, gã nhìn lão già kia cố gắng hỏi với tốc độ chậm rãi: "Có phải thông thường những binh sĩ Hắc Vũ kia sẽ không ra ngoài không?"

"Trời sắp tối rồi, bọn họ sẽ không ra ngoài, ban ngày thi thoảng cũng sẽ đi lại chung quanh.

"Lúc này lão già đã bình tĩnh trở lại một chút:"Người Ninh, rốt cuộc ngươi định làm gì?

"Mạnh Trường An trầm tư một lúc rồi nói:"Nếu ta muốn dẫn các ngươi đi, không thể không kinh động người Hắc Vũ ở đây, cách duy nhất chính là giết hết bọn họ.

"Lúc gã nói câu này ngữ khí bình tĩnh giống như đang nói những chuyện bình thường như đói bụng thì ăn cơm khát thì uống nước vậy, nhưng đó là hai ngàn tinh nhuệ biên quân Hắc Vũ. Lão già sắc mặt trắng nhợt, ngay sau đó nghĩ tới điều gì đó:"Ngươi đã mang đại quân người Ninh đến?

"Mạnh Trường An lắc đầu. Lão già truy hỏi:"Vậy ngươi đã mang đến bao nhiêu nhân mã?"

"Không đến bảy mươi người."

"Không đến bảy mươi người?" Lão già ngồi bệt dưới đất: "Người Ninh, ngươi chỉ đem đến bảy mươi người, nơi này có ít nhất hai ngàn người Hắc Vũ, thế mà ngươi lại muốn giết hết bọn họ?"

"Không phải là không thể."

Mạnh Trường An nói: "Ta nói cho các ngươi biết ta dẫn theo bảy mươi người, nhưng các ngươi không thể nói cho người khác biết... Bây giờ hai nữ nhân các ngươi ở lại tiếp tục nấu cơm, hai nam nhân các ngươi lặng lẽ đi ra ngoài đến nói với mọi người chung quanh, cứ nói ta đã mang đến đại quân người Ninh, muốn một mẻ lưới bắt hết Hắc Vũ người ở đây."

"Nhưng ngươi thật sự chỉ có bảy mươi người thôi."

"Phải." Mạnh Trường An kéo lão già lại ghé sát vào tai ông ta nói nhỏ: "Bảy mươi người không quan trọng, quan trọng là các ngươi, ngươi hãy nghe ta nói, ta có một kế hoạch...

"Lão già nghe xong sắc mặt trắng bệch:"Ngươi... Ngươi điên rồi à.

"Mạnh Trường An lắc đầu:"Đương nhiên ta không điên, chỗ này cách biên giới Đại Ninh chỉ có 120 dặm, ta có thể dẫn người vào thì có thể dẫn các ngươi ra ngoài, trong trấn này tính sơ sơ cũng có khoảng 400-500 người Lang Quyết, đi nhanh một chút, một ngày một đêm là có thể vào bắc cương Đại Ninh, nếu các ngươi không muốn đi theo ta, coi như ta chưa từng đến, bây giờ ta sẽ đi ngay.

"Lão già vội vàng gật đầu:"Ngươi đi nhanh đi.

"Nam nhân Lang Quyết trẻ tuổi túm lấy tay phụ thân y không ngừng hỏi, lão già hiển nhiên là có giải thích một chút, người Lang Quyết kia liền sáng mắt lên, y đi sáng túm lấy hai cánh tay Mạnh Trường An ra sức gật đầu, miệng xì xồ nói một tràng. Mạnh Trường An nhìn về phía lão già kia, lão già dường như đã sợ tới cực hạn rồi, ngay cả vẻ mặt đều có chút đờ đẫn, ông ta không ngờ con trai mình lại điên cuồng như vậy, thế mà lại định điên cùng với người Ninh đáng sợ này."Chỉ cần đi làm theo lời ta nói, ta nắm chắc tám phần.

"Lão già do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng gật gật đầu, kéo hai nữ nhân tộc Lang Quyết sang một bên nói một lúc lâu. Hai nữ nhân kia sau khi nghe xong sợ tới mức sắc mặt cũng tái đi, lắc đầu lia lịa, mà nam nhân Lang Quyết trẻ tuổi thì lại tiến lên đứng chắn trước hai người họ, nhìn có vẻ cực kỳ kiên quyết. Lão già đi tới nói:"Ta có thể làm theo lời ngươi nói, nhưng ngươi nhất định phải đồng ý với ta một chuyện, nếu ngươi làm không được, trường sinh thiên sẽ giáng tội ngươi, thần lôi sẽ đánh chết ngươi.

"Mạnh Trường An ừ một tiếng:"Ngươi cứ việc tin ta là được."

Lão già và người trẻ tuổi liếc nhìn nhau một cái, sau đó lẳng lặng mở cửa đi ra sân, sau khi ra ngoài liền bắt đầu chạy như điên, giống như bị ác quỷ gì đó đuổi theo vậy.

Mạnh Trường An rời khỏi sương phòng, đi tới cửa cầm mảnh vải đỏ mang theo vẫy qua vẫy lại, đội mười người đang nằm sấp trên mặt tuyết ở rừng xa xa nhanh chóng đi đến dưới sự dẫn dắt của Cù Hùng.

Mạnh Trường An bảo hai phụ nhân kia bưng thức ăn đã làm xong đến, gã dẫn đội mười người mai phục ở hai bên cửa phòng chính.

Hai phụ nhân kia bước đi run lên, tay bưng bát thức ăn run rẩy đến nỗi sóng sánh rớt nước canh dọc đường.

Chờ sau khi hai phụ nhân kia đi vào Mạnh Trường An làm dấu tay, Cù Hùng cùng mấy thám báo lập tức đi vào theo. Phụ nhân lớn tuổi kéo một cái cửa ngầm trên mặt đất lên, bên trong truyền đến một tràng tiếng cười, cũng không biết những người Hắc Vũ kia đang nói chuyện gì.

Lão phụ nhân quay đầu liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, Mạnh Trường An gật đầu với bà ta, lão phụ kia lập tức hướng vào bên trong gọi một câu, lập tức truyền đến tiếng chửi mắng oang oang của người Hắc Vũ.

Mạnh Trường An lập tức áp tay xuống, mấy thám báo lao xuống ngay lập tức, liên nỏ trong tay không ngừng bắn tên, người Hắc Vũ không hề phòng bị cho dù cường tráng đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa, mấy người đi ra nhận thức ăn trong nháy mắt đã ngã lăn ra.

Mạnh Trường An rút hắc tuyến đao ra nhảy thẳng vào trong hầm ngầm, không bao lâu sau đã xách hắc tuyến đao dính máu đi ra, ngồi ở cửa hơi hơi thở dốc một lát rồi nhìn về phía hai phụ nhân kia, chỉ chỉ vào trong phòng, hai phụ nhân kia vội vàng trốn vào trong.

"Giáo úy, chuyện là thế nào?

"Mạnh Trường An nói ra ý tưởng của mình một lượt, tròng mắt Cù Hùng đã sắp rớt ra ngoài rồi:"Hả?! Đó là tận gần hai ngàn người, chúng ta chỉ có mười hai người.

"Mạnh Trường An nhẹ nhàng lau máu trên đao đi:"Giết được.Cù Hùng nói:Những người Lang Quyết kia chưa chắc là đáng tin, chỉ cần có một người bán đứng chúng ta, chỉ sợ đi cũng không đi được."

"Ta đã cho bọn họ hy vọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!