Chương 7: Một ngón tay một bữa thịt

Lúc qua sông Nam Bình, Thẩm tiên sinh bỗng nhớ đến một chuyện, sau đó không tự chủ được mà bật cười. Thẩm Trà Nhan đang trông chừng Thẩm Lãnh vụng về đứng tấn, nghe thấy tiếng cười, liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh: "Cười gì vậy?"

"Ba chúng ta đều họ Thẩm.

"Lúc Thẩm tiên sinh nói ra câu này, có một sự đắc ý mà người khác không hiểu được. Thẩm tiên sinh nhìn về phía Trà Nhan:"Giống một nhà ba người không?"

Trà Nhan: "Ha ha."

Thẩm tiên sinh là một người phong độ ngời ngời, trước đây lúc mặc đạo bào, ở trong thành Vân Tiêu cũng có không biết bao nhiêu phụ nhân nhìn thấy ông là không đi nổi.

Lúc này mặc dù đã thay đạo bào bằng trường sam, nhưng đã tăng thêm mấy phần tiêu sái bớt đi mấy phần cứng ngắc, nhìn càng có phong thái hơn lúc còn trẻ.

Trà Nhan là một mỹ nhân, mười hai tuổi đã có bảy phần quốc sắc thiên hương.

Thẩm Lãnh thì bình thường, tuy rằng mi thanh tú mục nhưng vì quanh năm làm việc cực khổ nên da hơi thô ráp, da mặt cũng đen, chỉ có đôi mắt là có vẻ sáng lạ thường.

Trà Nhan nhìn thấy Thẩm Lãnh ngây ngô cười: "Ngươi cười cái gì?"

"Một nhà ba người." Thẩm Lãnh ngây ngô cười trả lời.

"Ngươi xấu nhất."

Thẩm Trà Nhan đi qua đá vào bắp chân hắn một cái: "Ngươi đây cũng gọi là đứng tấn à? Yếu xìu giống như hai sợi mì vậy, đứng tấn phải vững, đừng nói gió táp mưa sa, ngay cả núi sập đất nứt cũng không thể động chút nào."

Thẩm Lãnh bị một cước này đá gần như ngã quỵ, vội vàng đứng trở lại: "Biết rồi sư tỷ."

Thẩm Trà Nhan nhíu mày: "Ai là sư tỷ ngươi?"

"Cũng không thể là thân tỷ."

"Còn tuổi nhỏ, miệng lưỡi trơn tru."

Thẩm Trà Nhan nhặt trên boong thuyền một sợi dây thừng to bằng cổ tay nàng, nắm chặt sợi dây, ngón tay cái búng một cái, bộp một tiếng, sợi dây kia đứt đoạn, trong tay nàng còn lại một đoạn dài khoảng một mét vung lên đánh một cái vào lưng Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh đau đến mức lập tức rên lên một tiếng, lưng lập tức sưng lên một đường lằn.

Thế mà Thẩm tiên sinh lại không nói một câu nào, chỉ gật gật đầu với Thẩm Lãnh, ý là cố lên, ngươi là giỏi nhất ư?

Đây cũng không hề kém Mạnh lão bản đánh chút nào, hơn nữa lực độ trên tay Mạnh lão bản dường như còn yếu hơn tiểu nha đầu này.

Bộ dạng lạnh lùng trừng mắt của nàng, Thẩm Lãnh nghĩ nàng giống như là cha nuôi mình vậy…

"Đứng vững!

"Thẩm Trà Nhan xách dây thừng đứng đó, Thẩm Lãnh lại đứng tấn vững vàng lần nữa. Ngang qua sông lớn, thuyền này vốn đã lắc lư, dừng nói một đứa trẻ mười hai tuổi, cho dù là các hán tử thường xuyên làm việc kiếm sống trên sông, có mấy người có thể đứng tấn trên thuyền sóng gió chao đảo? Họ có thể bước đi như bay trên boong thuyền trong sóng gió như vậy, nhưng đứng tấn thì lại là chuyện khác."Cũng chỉ như vậy?

"Thẩm Lãnh hỏi. Ý của hắn là cứ đứng tấn như vậy thôi sao? Thẩm Trà Nhan:"Ngươi vẫn còn cuồng à."

Sau đó lại một roi quất xuống, Thẩm Lãnh thầm nói mình đã phạm luật trời gì chứ…

Đứng tấn qua sông, xuống thuyền ngồi xe, Thẩm tiên sinh và Thẩm Trà Nhan ngồi, Thẩm Lãnh đứng tấn trong khoang xe. Xe ngựa đi trên đường, Thẩm Lãnh không biết đích đến là chỗ nào, hai canh giờ trôi qua như vậy, Thẩm Lãnh trán đẫm mồ hôi, người cũng bắt đầu lắc lư.

Xa phu quay đầu lại liếc nhìn một cái, thở dài một hơi: "Trước đó không động đậy chút nào, ta còn tưởng các người đến từ Tương Tây chứ."

Thẩm Trà Nhan nhíu mày: "Sao nhiều lời vậy!

"Xa phu liếc nhìn cái roi trong tay Thẩm Trà Nhan, lựa chọn ngậm miệng, trong lòng nghĩ ngày tháng của tên nhóc giống như vật trang trí kia thật sự không dễ dàng gì mà. Thấy Thẩm Lãnh đứng không vững, Thẩm Trà Nhan còn định đánh nữa, cuối cùng Thẩm tiên sinh cũng mở miệng:"Đã cực hạn rồi, so với ngươi lúc đó còn mạnh hơn một chút."

Thẩm Trà Nhan hơi ngẩn ra, hừ một tiếng, tiện tay ném roi đi, lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có chút vui mừng và an ủi lóe lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!