Đối với Trà gia mà nói, Thẩm Lãnh phải đi xa nửa năm là một chuyện rất khó chịu, nhưng từ sau chuyến đi đến thành Trường An cũng Thẩm Lãnh, Trà gia dường như đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, bởi vì nàng hiểu nếu mình trở thành mối ràng buộc đối với Thẩm Lãnh, vậy thì Thẩm Lãnh sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nàng và Thẩm tiên sinh đứng bên bờ sông nhìn mấy chiếc chiến thuyền chậm rãi từ trong đại doanh thủy sư chạy ra ngoài, mắt hơi đỏ, nhấc tay lên dụi dụi: "Gió lớn thật đấy."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Đúng thế, lớn thật."
Nhưng nào có gió gì chứ?
"Nửa năm này ta không muốn đưa rau đến đại doanh thủy sư nữa."
"Vậy thì không đi."
Thẩm tiên sinh vỗ vỗ vai Trà gia:
"Về thôi, chỉ là nửa năm mà thôi, không phải ngươi vẫn luôn muốn một thanh kiếm thật sự sao? Ta giao việc làm ăn đưa rau này cho Trần đại bá, rồi thuê cho ông ấy hai phụ tá, ngươi với ta đi núi Đình Đài một chuyến, ta đưa ngươi đi xin một thanh kiếm."
Trà gia:
"Xin kiếm? Tìm ai xin?"
Thẩm tiên sinh nói:
"Lúc ta ở thành Vân Tiêu có một bằng hữu, ta sống ở trong thành, ông ta sống ở trên núi Đình Đài ngoại thành, mỗi tháng đều sẽ tìm ta so kiếm. Ông ta nói nếu lúc nào ta thắng ông ta, ông ta sẽ phong kiếm của mình…"
"Tiên sinh thắng ông ta?"
"Không có."
"Vậy lần này đi tiên sinh là muốn thắng ông ta?
"Không thắng được, nhưng ta có thể nài nỉ xin."
Thẩm tiên sinh nheo mắt, nghĩ đến kẻ một thân ngạo khí kia: "Ông ta tên là Sở Kiếm Liên, một người coi kiếm là huynh đệ, thân nhân, thậm chí là tình nhân của mình, trong mắt ông ta không có gì quan trọng hơn kiếm của ông ta."
Trà gia hơi khó hiểu: "Nếu ông ta đã coi kiếm quan trọng như vậy, tiên sinh hà tất đi làm khó người ta?"
"Ông ta sẽ cho ngươi."
Thẩm tiên sinh xoay người: "Chính bởi vì ông ta quá để ý mấy thanh kiếm đó, cho nên không muốn để kiếm biến thành vật vô chủ."
"Sở Kiếm Liên?"
Trà gia lặp lại cái tên này một lần, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tiên sinh nhắc đến.
Hai người rời khỏi bờ sông trở lại tiểu viện, Thẩm tiên sinh để lại cho Trần đại bá số bạc đủ dùng, lại ra ngoài thuê cho ông ấy hai người giúp việc, buổi sáng mỗi ngày giúp ông ấy đưa rau một chuyến mà thôi, giá cả không tệ, cho nên người cũng dễ tìm.
Trần đại bá hỏi họ khi nào trở lại, Thẩm tiên sinh nói nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm.
Thành Vân Tiêu cũng không phải là một tòa thành quá lớn, sau khi tiên đế Lý Thừa Viễn kế vị đã sắp xếp thân đệ đệ Lý Thừa Đường là người có uy hiếp lớn nhất đối với mình đến thành Vân Tiêu, là vì nơi này đủ xa xôi, có chút an ninh, cách xa sự huyên náo.
Thành Vân Tiêu ở Phù Tuy đạo phía tây nam Đại Ninh, là một tòa sơn thành, giao thông với bên ngoài hết sức bất tiện, nơi đó đi đường núi ba ngày ba đêm cũng chưa chắc gặp được một cái thôn, thiên đường của sài lang hổ báo.
Nhưng tòa thành lớn thứ hai Đại Ninh chính là ở Phù Tuy đạo, thành Ngân Diệp cách thành Vân Tiêu gần 1500 dặm là quốc đô của tiền triều Đại Sở. Đại Sở từ lúc khai quốc đến lúc diệt quốc kéo dài 700 năm, đô thành đã trở thành một đạo phủ của Đại Ninh.
Tiền triều cũng từng có quá khứ huy hoàng, tuy không bằng Đại Ninh bây giờ nhưng cũng là nhân vật lớn khiến tứ phương thần phục.
Thật ra Trà gia biết tiên sinh dẫn nàng đến núi Đình Đài là vì sợ nàng quá nhớ Lãnh Tử, Lãnh Tử đi chuyến này gần nửa năm, Thẩm tiên sinh cũng muốn đưa nàng đi giải sầu một chút.
Mặt trời sáng sớm chiếu những tia nắng lên mặt sông, chiến thuyền rẽ vùng kim quang này mà đi, Thẩm Lãnh đứng trên boong thuyền nhìn cảnh sông xa xa, dường như nhìn thấy dáng vẻ Trà gia trong những sóng nước lăn tăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!