Chương 49: Điềm tốt

Gần trăm binh sĩ người thì ngã, người thì sợ hãi.

Một mình Thẩm Lãnh đánh ngã mười mấy chiến binh, sau đó đội mười người của Thẩm Lãnh bất cứ ai cũng có thể tùy tiện đánh ngã một trong những chiến binh này, tất cả sự kiêu ngạo đều bị đả kích cho tan nát, còn lại cái gì?

"Các ngươi thật sự không có gì để kiêu ngạo."

Thẩm Lãnh liếc nhìn những người nằm dưới đất: "Ai muốn đi ta không giữ, ai muốn ở lại thì theo quy định của ta. Trước đây lúc các ngươi ở chiến binh bị coi là đám người bị đào thải, đến chỗ ta nếu vẫn là bị đào thải, mặt mũi các ngươi có thể để ở đâu?"

Sau khi nói xong câu này, Thẩm Lãnh xoay người rời đi: "Ai muốn ở lại, sáng sớm ngày mai dậy sớm hơn ngày thường nửa canh giờ, cùng ta tăng cường huấn luyện."

Những binh lính kia đứng tại chỗ không nhúc nhích, đứng rất lâu, rất lâu.

Sau khi nhận được tin tức Trang Ung chỉ cười cười, thầm nghĩ thủ đoạn như vậy chỉ sợ không phải đều là Thẩm Tiểu Tùng dạy ra, tên thanh niên Thẩm Lãnh này có chiêu thức của mình, rất giỏi.

Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng Thẩm Lãnh đã chạy vòng quanh giáo trường, người đầu tiên xuất hiện sau lưng Thẩm Lãnh là Trần Nhiễm. Thật ra đêm qua sau khi trở về doanh trướng, Trần Nhiễm đã nghĩ rất lâu, nếu như người bị chọn trúng là mình, mình có chắc đánh thắng không?

Có thể Thẩm Lãnh nắm chắc thay gã, nhưng bản thân gã không nắm chắc, gã không hy vọng sau này vẫn cứ như vậy.

Người thứ hai là Vương Khoát Hải, người thứ ba là Đỗ Uy Danh, người thứ tư là Lý Thổ Mệnh. Không bao lâu sau toàn bộ thành viên đội mười người của Thẩm Lãnh đều đến đủ, sau đó đám chiến binh do dự không quyết ở chỗ xa đã có ngươi gia nhập, dần dần số người càng lúc càng nhiều.

Chạy bộ, rửa mặt, ăn cơm sáng, tập luyện chung, tất cả mọi người đều không nhắc đến chuyện xảy ra hôm qua, giốn như căn bản chưa từng có gì xảy ra vậy.

Điều khiến người ta bất ngờ là, đám người Cao Thành Nguyệt bị Thẩm Lãnh đánh hôm qua cũng xuất hiện trong đội ngũ chạy bộ, ai nấy mặt mũi xưng phồng, nhưng dường như lại có thêm vài phần kiêu ngạo không giống với hôm qua.

Ai còn không phải nam nhân?

Mười ngày sau, Thẩm Lãnh biết sự khống chế đối với đội ngũ này đã có hiệu quả cơ bản nhất, mặc dù những chiến binh kia chưa thể nói là quá trung thành với hắn, nhưng bọn họ chỉ cần một mực không chịu thua, sau này sẽ dần dần tốt lên.

Cách đại doanh thủy sư mấy trăm dặm chính là thành Hoài Viễn, nơi có đạo phủ của Giang Nam đạo, trong đêm hôm qua Mộc Tiêu Phong đã đến thành Hoài Viễn, đi thẳng đến đại doanh của Ất Tử doanh đóng tại Giang Nam đạo.

Tướng quân đại doanh Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên trong đêm qua đã nói chuyện với y rất lâu, trời vừa sáng hai người liền vai kề vai đi dạo bên bờ hồ ở nơi đóng quân.

"Ta sẽ không điều người từ Ất Tử doanh ra ngoài cho con." Bạch Thượng Niên vừa đi vừa nói: "Cho dù ta và phụ thân con tư giao rất tốt, con cũng là ta biết từ nhỏ, giống như con trai ta vậy, nhưng ta cũng sẽ không điều phối tinh nhuệ của Ất Tử doanh cho con đi trả thù riêng, nếu phụ thân con biết cũng sẽ không đồng ý."

Mộc Tiêu Phong sắc mặt có chút khó coi: "Trước khi con đến phụ thân đã nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm Bạch thúc thúc giúp đỡ."

"Chuyện không đụng chạm đến quân luật quốc gia, ta đều có thể giúp con, nhưng chuyện này thì không được, tuy ta là tướng quân Ất Tử doanh, nhưng con thật sự cho rằng ta có thể một tay che trời ở Ất Tử doanh? Nếu con nghĩ tướng quân chiến binh trú đóng ở các đạo phủ có thể hoàn toàn nắm giữ đội ngũ, vậy thì chứng tỏ con quá ấu trĩ."

Bước chân của ông ta rất chậm, cho nên có mấy lần Mộc Tiêu Phong đã vượt qua ông ta, rồi không phải không có chút giận dữ lùi lại phía sau ông ta.

"Cách hành sự của bệ hạ, con cnò không hiểu à… Trước khi bệ hạ đăng cơ trên lục bộ có thượng thư lệnh, con thượng thư lệnh là ai không?"

Mộc Tiêu Phong gật đầu: "Phụ thân."

Bạch Thượng Niên ừ một tiếng: "Quyền lực của lục bộ hội tụ trong tay một mình phụ thân con, đó là sự tín nhiệm của tiên đế đối với phụ thân con, vinh quang lớn lao… Nhưng bệ hạ hạ một thánh chỉ xuống, trực tiếp bãi bỏ chức quan thượng thư lệnh này, lục bộ lập tức tập trung về phía bệ hạ, đây là nhát đao đầu tiên của bệ hạ, ngay sau đó Binh bộ có chức quyền nặng nhất trong lục bộ đã bị bệ hạ chém nhát đao thứ hai."

"Vốn dĩ quyền điều phối phân phái chiến binh các nơi là ở Binh bộ, nhưng hiện tại bệ hạ để lại cho Binh bộ cái gì? Chỉ còn lại chút quyền lực ít ỏi về hậu cần tiếp tế khí giới, chế tạo, thế cho nên Binh bộ vốn dĩ là quan trọng nhất bây giờ rớt xuống đáy trong lục bộ, cũng chỉ có phân lượng hơi nặng hơn Công bộ một chút mà thôi."

"Ta nói với con những điều này là muốn cho con biết, Ất Tử doanh ta là tướng quân, nhưng nhất cử nhất động của ta đều nằm trong mắt bệ hạ, chỉ cần hôm nay ta điều phối nhân thủ cho con, không bao lâu nữa là ta, bao gồm cả phụ thân con đều sẽ xảy ra chuyện. Đại học sĩ cả đời thuần khiết cao thượng, con nỡ để ông ấy chịu nhục?"

Mộc Tiêu Phong cắn răng không nói lời nào, nhưng nắm tay lại càng lúc càng siết chặt.

"Bên phía Trang Ung, ta sẽ tự viết một phong thư gửi qua, bảo ông ta chiếu cố con nhiều hơn."

"Không cần."

Mộc Tiêu Phong dừng bước chân, cuối cùng cũng không có kiên nhẫn cùng Bạch Thượng Niên đi tiếp nữa.

Y không biết biểu hiện của mình ngu xuẩn cỡ nào, vậy nên một chút ít thiện cảm cuối cùng của Bạch Thượng Niên dành cho y cũng tiêu tan hết sạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!