Sau khi Thẩm Lãnh trở lại doanh trướng liền ngồi đó suy nghĩ, thái độ của Trang Ung hiển nhiên có chút không đúng. Thẩm tiên sinh và Trang Ung quan hệ quả thực rất tốt, nhưng vẫn chưa đến mức khiến Trang Ung vì hắn mà vạch mặt với Mộc Tiêu Phong.
Không tiếc sức lực nâng đỡ hắn như thế, hiển nhiên không chỉ là vì quan hệ tư nhân.
Thẩm Lãnh lắc đầu cười khổ, thật phiền phức quá…
Đâu là cuộc tranh đấu giữa nội bộ thủy quân, bề ngoài là Trang Ung chèn ép Mộc Tiêu Phong, nhưng nói rộng hơn nữa… đó là đấu tranh giữa bệ hạ và đám văn thần do đại học sĩ cầm đầu, cũng chính là mỗi một đời hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đều đủ cường đại, nếu không thì mỗi lần động võ với bên ngoài, tiếng phản đối của đám văn thần kia đã có thể khiến người ta điếc tai rồi.
Chuyện tốt.
Thẩm Lãnh an ủi bản thân một câu, đây không phải đã là chính thất phẩm rồi sao.
Nói ra thì chỉ là võ quan nhỏ nhoi quản lý hơn trăm người mà thôi, nhưng đó cũng là quan viên được Lại bộ ghi chép chính thức, sau này chính sẽ ăn bổng lộc của Đại Ninh, đãi ngộ sẽ tăng lên đến mấy lần.
Nhưng mà, vũng nước to này không dễ lội qua… Trang Ung không nỡ thanh lý hết nhân mã trong tiêu doanh do Mộc Tiêu Phong từng quản lý, muốn lưu lại thì lại lo lắng Mộc Tiêu Phong tiếp tục gây chuyện thị phi, đó chính là hơn 300 chiến binh sức chiến đấu hung hãn, đưa ra chiến trường đó chính là một đám đồ tể, để trong tay Mộc Tiêu Phong cũng là phiền phức lớn.
Cho nên Trang Ung đã nghĩ một cách, phân tách nhân mã của tiêu doanh này ra, một phân chia cho Thẩm Lãnh, bởi vì ông biết Thẩm Lãnh là người không thể đi cùng Mộc Tiêu Phong nhất, có thể yên tâm lớn mật giao những binh sĩ này cho Thẩm Lãnh điều giáo, mà Thẩm Lãnh lại sẽ lo lắng những người này bị Mộc Tiêu Phong tiếp tục lợi dụng, việc điều giáo tất nhiên sẽ không tiếc công sức, đây đều là tính kế cả…
"Cáo già."
Thẩm Lãnh lầm bầm một câu, nằm xuống giường, trừng mắt nhìn nóc nhà… đâu có thời gian mà ngây người, nhớ Trà gia.
Sau khi Thẩm Lãnh rời đi không lâu, giáo úy Lê Dũng liền bị hai tên thân binh áp giải vào quân trướng của Trang Ung. Trang Ung liếc nhìn Lê Dũng bị trói chặt khẽ thở dài, khoát tay bảo người lui ra ngoài.
Trang Ung đi đến tự tay cởi dây thừng trên người Lê Dũng ném sang một bên, vỗ vỗ vào vai Lê Dũng:
"Ngươi là binh sĩ ta đích thân chọn năm đó, lúc ấy ngươi là một đoàn suất trong cấm quân kinh thành nhỉ. Lúc trước từng đi theo ta đánh trận hai lần, ta vẫn luôn nhớ dáng vẻ ngươi cởi chiến giáp xông pha chém giết trong quân địch, sau đó ta từng nói với bệ hạ, Lê Dũng là một viên dũng tướng."
Sắc mặt Lê Dũng lập tức biến đổi.
Trang Ung vừa cất bước vừa nói: "Biết tại sao ta muốn đưa ngươi đến thủy sư không? Chính là bởi vì ta cảm thấy lúc đó mắc nợ ngươi.
Lúc đó chúng ta phụ trách giữ chân chủ lực quân địch cho đại quân, cho đại quân có đủ thời gian vòng ra sau lưng quân địch cắt đứt đừng lui, chúng ta lấy ít đánh nhiều, quân địch 12 lần xung kích trận hình bổn quân, trong đó 5 lần là ngươi dẫn cảm tử đội phản sát đánh lui bằng được, những điều đó ta đều ghi nhớ.
"Mắt Lê Dũng đỏ lên, mũi cay cay. Trang Ung đi trở lại bên phía bàn sách ngồi xuống:"Nhưng mà, chính bởi vì trong quân có một người là thân thích của đại tướng quân Bùi Đình Sơn, cho nên đã cưỡng chế lấy đi hơn nửa quân công của ngươi.
Lúc đầu Bùi Đình Sơn có công lớn, bệ hạ quả thực cũng thiên vị ông ta một chút, cho nên ta không thể bảo vệ được công lao của ngươi, nếu giữ lại hết, ít nhất ngươi đã là một chính ngũ phẩm rồi."
"Tướng quân!"
Lê Dũng đã không cầm được nước mắt: "Ti chức trước nay đều không oán hận tướng quân, ti chức biết trước sau tướng quân đều hết lòng chiếu cố ti chức."
Trang Ung thở dài:
"Bây giờ cũng hết lòng đối với ngươi… Sau này bệ hạ sai ta xây dựng thủy sư, người đầu tiên ta muốn dẫn theo chính là ngươi, trả lại hết món nợ ta đã nợ ngươi. Sau khi đến thủy sư ta nghĩ chỉ cần ngươi có quân công là lập tức đề bạt ngươi, vậy nhưng Mộc Tiêu Phong đã đến, chỉ đích danh muốn ngươi làm thủ hạ, bởi vì hắn biết ngươi biết lãnh binh, biết đánh trận, hắn biết cái rắm gì?"
"Có lần nào hắn vào sào huyệt thủy phỉ mà không chỉ đích danh ngươi? Công lao thuộc về hắn, bây giờ hắn là tòng tứ phẩm… Ta cho rằng ngươi hận nhất là loại người này, không ngờ bây giờ ngươi cũng biến thành loại người này."
Lê Dũng ngẩng phắt đầu lên:
"Tướng quân, đó là bởi vì ti chức đã nhìn thấu rồi! Trước đây khi làm chiến binh, công lao của ta đã bị người khác cướp, chỉ bởi vì đối phương có đại tướng quân Bùi Đình Sơn làm chỗ dựa. Điều này công bằng sao? Ta có thể như thế nào? Sau này ta đã nhìn rõ, muốn thành công chỉ dựa vào liều mạng là không được, cũng phải có một chỗ dựa."
"Tướng quân công chính, ta biết đi theo tướng quân sớm muộn gì cũng có thể xuất đầu, nhưng ta đã hơn 40 tuổi rồi, ta còn có thể chém giết được mấy năm? Cha của Mộc Tiêu Phong là đại học sĩ, dưới một người trên vạn người. Tướng quân, lựa chọn này là ta tự đưa ra, bất luận người muốn xử trí thế nào ta cũng không hề oán thán, chỉ trách bản thân ta không có số mệnh đó."
"Đáng tiếc."
Trang Ung lắc đầu: "Nếu không phải xảy ra chuyện, sau này Mộc Tiêu Phong rời đi, ngươi chính là phó đề đốc ta tuyển định."
Ánh mắt Lê Dũng thay đổi, giọng nói cũng khàn khàn: "Tướng quân…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!