Lúc trời tối đột nhiên đổ mưa, mưa lắc rắc chưa đến một lúc đã thành mưa như trút nước, đội mười người từ chiến trường trở về do Trần Nhiễm cầm đầu lao ra khỏi doanh trướng để mặc cho mưa lớn gột rửa.
Ngoài Thẩm Lãnh ra thì những người khác đều đã lao ra ngoài, có lẽ vì trên người còn có mùi máu tanh, nếu bởi vì nhiệt huyết bùng cháy thì cần một trận mưa để giúp họ tỉnh táo lại.
Bọn họ hoan hô trong mưa, hò hét đến khản cả cổ, sau đó quay về trong doanh trướng, mấy người ôm nhau ngửa đầu cười như kẻ ngốc vậy.
Trần Nhiễm lắc lắc tóc: "Một trận mưa to quá… mưa to quá…"
Thẩm Lãnh ngồi ở cửa sổ trả lời một câu: "Sao không đập chết ngươi."
Trần Nhiễm: "Lãnh Tử, không phải, đội chính… ngươi nhìn thấy mấy tôn tử ở bên ngoài kia rồi chứ?"
Đương nhiên Thẩm Lãnh nhìn thấy, bên ngoài giáo trường, hơn 300 binh sĩ đứng trong mưa lớn, bắt đầu từ lúc trở về bọn họ đã đứng ở đó đợi tướng quân lên tiếng, nhưng từ trưa đến doanh địa cho đến bây giờ đã là đêm rồi, từ lúc mặt trời chói chang đến lúc mưa như trút nước, không có ai để ý đến bọn họ.
Bọn họ đứng ở đó cũng không dám nhúc nhích, thời tiết chuyển lạnh, nhưng trong lòng càng lạnh hơn.
Trần Nhiễm rất sung sướng, cho nên mới hò hét không kiêng dè gì, đó là tiếng cười nhạo và phát tiết từ tận đáy lòng đối với những binh sĩ bị phạt đứng kia.
Trận chiến bên ngoài doanh địa thủy phỉ đó, bọn họ thắng một cách oanh liệt, bất luận là phản kích thủy phỉ hay là Thẩm Lãnh rút đao khiêu chiến giáo úy Lê Dũng đều khiến Trần Nhiễm bọn họ nhiệt huyết sục sôi, vậy nhưng không thể phủ nhận là… bọn họ đã cách cái chết gần đến như vậy.
Nếu không phải Thẩm Lãnh đã xác định tuyến đường, vòng qua ổ mai phục, bọn họ không có hội đánh cho thủy phỉ tơi bời, cũng không sáng tạo ra được thần thoại một đội mười người gần như toàn diệt gần 200 tên thủy phỉ.
"Lỗi không phải ở bọn họ."
Thẩm Lãnh rót một chén nước: "Bọn họ không có lựa chọn khác."
Trần Nhiễm sửng sốt: "Không có lựa chọn khác?"
"Đúng… Tiêu doanh này ban đầu chính là do Mộc Tiêu Phong quản, lúc Mộc Tiêu Phong làm giáo úy, lúc đó Lê Dũng chỉ là đoàn suất của Mộc Tiêu Phong, Lê Dũng có lựa chọn chứ các binh sĩ không có lựa chọn, bọn họ chỉ là vật hy sinh, cho nên Trang tướng quân chỉ phạt bọn họ đứng mà thôi. Nếu thật sự truy cứu thì bốn chữ"tự ý xuất doanh" này đã có thể lột bỏ chiến bào trên người bọn họ rồi.
"Trần Nhiễm không cười nữa."Nếu Trang tướng quân là một người lòng dạ độc ác, ông ta sẽ nhân cơ hội này mà thanh lý cả một tiêu doanh ra khỏi thủy sư, nếu như vậy thì Mộc Tiêu Phong sẽ thật sự không có người để dùng nữa, nhưng Trang tướng quân không phải người độc ác…"
Thẩm Lãnh tiếp tục rót nước, mỗi người một chén nước ấm xếp thành chữ "nhất" trên bàn: "Ta đã bỏ ít thuốc tiêu hàn trong nước, lát nữa các ngươi đều uống đi, đang lúc nhiệt huyết lại chạy đi tắm mưa, thủy phỉ không đốn ngã hết các ngươi mà để một trận mưa to quật ngã các ngươi, mất mặt.
"Mọi người cười lớn ha hả. Trần Nhiễm bưng nước ấm lên uống ừng ực, đột nhiên nhớ ra điều gì đó:"Đội chính, thể lực của ngươi sao lại tốt như vậy, có cách gì không?
Dạy chúng ta chút."
Thẩm Lãnh: "Ồ… rảnh rỗi thì đến sông Nam Bình bắt cá là được rồi."
Đỗ Uy Danh: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Thẩm Lãnh gật đầu rất nghiêm túc nói: "Đúng thế, chỉ đơn giản như vậy, lần sau ta đưa các ngươi đi mấy lần."
Đỗ Uy Danh nói: "Được, coi như thư giãn."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn trời: "Sợ là ngươi sẽ hối hận đấy."
Đúng lúc này một tên thân binh che dù đi đến, đứng bên ngoài doanh trướng lớn tiếng nói: "Đội chính Thẩm Lãnh, tướng quân mời ngươi qua nói chuyện."
Thẩm Lãnh đã sớm liệu được sau khi trở về Trang Ung sẽ tìm hắn, bởi vì bên ngoài còn có hơn 300 người đang đứng ở đó, mưa như trút nước, cho dù thể lực của những binh sĩ này tốt thì ngày mai cũng chẳng tốt được đến đâu.
Nhưng những người này chịu phạt xét đến cùng vẫn là vì Thẩm Lãnh, cho nên Trang Ung để Thẩm Lãnh đi, là vì thể diện của Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đi theo thân binh tới bên ngoài đại trướng của Trang Ung, lúc này tướng quân không ở thư phòng mà ở quân trướng, chứng tỏ vẫn có chính sự khác.
Thân binh dẫn Thẩm Lãnh đến bảo Thẩm Lãnh đợi ở bên ngoài một lúc, vì trong quân trướng còn có ngươi.
Trong đại trướng, Trang Ung bưng một chén trà nóng ngồi trên ghế nhìn có vẻ tâm bình khí hòa, ngược lại là Mộc Tiêu Phong đứng trong đại trướng lại hổn hển phì phò, y đã gào thét gần nửa canh giờ, còn Trang Ung thì một lời cũng không nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!