Trong thư viện Nhạn Tháp đã chết một học sinh thân thế không tầm thường, ở nơi mà bách tính bình thường trong thành Trường An không nhìn thấy đã sụp đổ một thế lực ám đạo, nếu như nói triều đình và giang hồ trong thành Trường An tạo thành một vùng nước mênh mông, vậy thì bọt nước hai chuyện này gợi lên thật sự không tính là quá lớn.
Tổng bộ của Trường An phủ sau khi đến thư viện Nhạn Tháp một lần thì hoàn toàn buông tay đối với chuyện này, theo như ông ta nói thì dù sao mình cũng là quan nhỏ, áp lực đều nằm trên người tri phủ đại nhân.
Nội bộ thư viện có đủ mọi lời bàn tán, sự tình muốn điều tra rõ ràng cũng không quá khó, nhưng dù sao cũng liên lụy đến một vị phó ti tọa của võ phủ.
Võ chức tòng tứ phẩm nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tốt xấu gì Binh bộ cũng phải đứng ra nói vài câu cho mình, đương nhiên, người của Binh bộ chỉ giống như làm lấy lệ mà thôi.
Có người yêu cầu trừng phạt Mạnh Trường An, liên danh thỉnh cầu lão viện trưởng đưa ra phán quyết, kết quả là một đám người đứng ở bên ngoài cửa lão viện trưởng tử sáng sớm đến tối cũng không thấy người đâu, thế là mọi người liền hiểu được tâm tư của lão viện trưởng, lời bàn tán trong nội bộ thư viện có lớn hơn nữa, cũng không lớn hơn sự im lặng của lão viện trưởng.
Im lặng, chính là một kiểu thái độ.
Buổi tối ngày hôm đó lão viện trưởng bị gọi vào cung, mọi người đều đoán bệ hạ sẽ nói những gì với lão viện trưởng. Đại Ninh thượng võ, tứ khố võ phủ lại là nơi quan trọng của quan trọng, sợ là bệ hạ cũng không thể giả vờ như không thấy được.
Có người âm thầm cười lạnh, thầm nói thái độ của bệ hạ vẫn quan trọng hơn thái độ của lão viện trưởng nhiều lắm.
Nhưng phần lớn những người nghĩ như vậy đều không biết, trong phần lớn thời gian thái độ của bệ hạ và thái độ của lão viện trưởng đều giống nhau.
Vị đại học sĩ tam triều nguyên lão có môn sinh trải khắp thiên hạ kia đã từng nói, so với môn sinh, lão ta vĩnh cũng không so sánh được với lão già của thư viện Nhạn Tháp kia.
Tứ Mao Trai ở chỗ sâu trong ngự hoa viên, tên là do bệ hạ đích thân đề, vậy nhưng không có ai hiểu cái tên này có ý nghĩa gì.
Hoàng đế phất tay ra hiệu cho người hầu lui ra ngoài hết, sau đó đích thân rót một chén trà cho lão viện trưởng: "Trẫm phải biết, bỏ ra và thu về có thành tỉ lệ thuận hay không."
Lão viện trưởng nói: "Đương nhiên không thành."
Hoàng đế tay hơi khựng lại: "Nghiêng về bên nào nhiều hơn?"
Lão viện trưởng cười nói: "Bệ hạ là người lãi to rồi, Mạnh Trường An có tư chất hổ báo, nếu bệ hạ cảm thấy lão thần nhìn người vẫn còn chuẩn, sau này có thể lưu tâm đến tên nhóc này nhiều một chút, nói không chừng tương lai còn phải ủy khuất hắn chọn một trong tứ cương, bệ hạ xoa dịu một phó ti tọa chỉ cần mấy câu nói mà thôi, giữ một đại tướng quân cho tương lai, thật sự rất lãi rất lãi."
"Lão viện trưởng trước nay đều không thích bình phẩm tương lai của người khác, sao hôm nay lại thế?"
"Bởi vì quá rõ ràng, chỉ cần hắn không chết, thành công chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
"Hoàng đế lấy một cuốn sổ ghi lại, ngày nào tháng nào năm nào lão già nào nói Mạnh Trường An tương lai sẽ là đại tướng quân. Lão viện trưởng nhìn mà ngẩn người, cảm thám bệ hạ đây là đã tìm tội danh trước cho lão thần rồi sao? Hoàng đế cười lớn ha ha, đặt sổ xuống:"Trợ thủ của Mạnh Trường An là ai? Trẫm đã phái người đi hỏi, hắn gia thế bình thường."
"Không biết."
Lão viện trưởng nói: "Chỉ nghe nói Mạnh Trường An có một biểu đệ đồng hương từng đến thăm hắn."
Hoàng đế ghi lại mấy chữ "biểu đệ đồng hương của Mạnh Trường An" vào sổ: "Biểu đệ đồng hương có thể một mình mang đao diệt Lưu Lãng Đao, nếu thật sự là biểu huynh đệ, Mạnh Trường An nhất định giống mẫu thân hắn nhiều hơn một chút."
Lão viện trưởng ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói này của bệ hạ một lúc lâu, sau đó mới tỉnh ngộ thì ra bệ hạ nói đùa cũng lạnh như vậy…
"Người quận An Dương phải không, Trang Ung luyện binh ở quận An Dương, hãy bảo hắn lưu ý một chút là được, một hạt giống tốt như vậy mà không tòng quân thì lãng phí."
Hoàng đế ngồi ngay ngắn: "Mạnh Trường An đã bị thương, còn có thể giữ được tam giáp?"
"Không có mười phần nắm chắc."
"Có mấy phần?"
"Chín phần chín."
Lão viện trưởng cảm thấy thật sảng khoái, câu nói mà Mạnh Trường An khiến mình khó chịu đã chuyển sang cho hoàng đế bệ hạ… Quả nhiên hoàng đế nghiêng đầu lườm lão một cái, lão viện trưởng bị lườm mà cũng vui đến như thế.
"Hắn có nói là muốn đi đâu không?"
"Thiết kỵ bắc cương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!