Chương 35: Chắn lại là được rồi

Cổ ngữ nói quyền phạ thiếu tráng, sức lực đâu có giống nhau.

Quá khứ không ai biết đao thủ của Lưu Lãng Đao lại chính là lão già canh cửa mũi đỏ của thư viện Nhạn Tháp, sau này sợ rằng cũng chẳng có mấy người biết được.

Thẩm Lãnh biết rõ những người này đều là người xấu, người ác, vì tiền mà có thể làm bất cứ việc gì, cho nên lúc Thẩm Lãnh hạ thủ cũng không lưu tình chút nào, nhưng khoảnh khắc lão già đó ngã xuống dưới đao của hắn, dường như thứ hắn nhìn thấy không chỉ là sinh mạng của một người biến mất, còn có một sự bất cam đối với số phận an bài.

Thủy phỉ trên sông Giang Nam luôn nói nếu như không lo cơm áo thì ai muốn đi làm giặc?

Đây chính là câu nói rắm chó, muốn nhạt nhẽo bao nhiêu có nhạt nhẽo bấy nhiêu.

Cho nên lúc Thẩm Lãnh nhìn lão già kia ngã xuống, trong ánh mắt có sự bất cam, cũng không có vẻ đau lòng gì.

Người xấu mà đóng một con dấu không cam số phận an bài lên việc xấu do mình làm thì không phải là người xấu?

Lưu Lãng Đao còn lại không nhiều, ít nhất 40-50 người, bọn chúng thấy đao thủ ngã xuống, đao trong tay càng nắm chặt hơn.

Thẩm Lãnh tưởng rằng bọn chúng sẽ liều mạng nhưng lại không có, mấy chục tên đao khách quỳ xuống, những kẻ vì tiền mà việc gì cũng chịu làm này gần như đồng thời kề đao thép trong tay lên cổ, sau đó có gần một số người cắt cổ, hơn một nửa số người khác thì run rẩy, không biết là ai đã hết lên một tiếng "a

"rồi đứng lên bỏ chạy, những người còn lại cũng chạy theo. Thẩm Lãnh thấy vậy nhưng không ngăn cản, không biết trong lòng đang nghĩ gì."Đao thủ không còn, Lưu Lãng Đao vong."

Một người ngã trong vũng máu gian nan nhấc tay lên dường như muốn kéo đồng bọn bỏ chạy quay lại, miệng lẩm bẩm mấy từ: "Lúc đầu chúng ta đã cùng nhau thề…"

Nếu như không tuân thủ lời thề thì đương nhiên cũng sẽ không bị trời giáng sấm sét, những người không việc ác gì không làm này cũng có phần tịnh thổ mình giữ trong lòng, có người giữ được và có người đã từ bỏ, mảnh tịnh thổ này gọi là nghĩa khí.

Thẩm Lãnh nhìn những xác chết nằm dưới đất kia có chút ngây ngẩn. Tiên sinh nói thật sự rất đúng, nhân tâm quả nhiên là thứ phức tạp nhất trên thế giới này.

Nhưng hắn biết sự tình đến bước này vẫn chưa xong, hắn phải làm chút việc để sau khi mình rời đi, người khác còn muốn động đến Mạnh Trường An cũng sẽ run sợ trong lòng, thế là hắn tìm được một chổi lau nhà trong nhà kho, nhúng máu dưới đất, viết mấy chữ lên sàn nhà kho.

Muốn giết Mạnh Trường An, giết Thẩm Lãnh trước.

Trà gia từ cửa sổ đi vào, đứng bên cạnh hắn nhìn nhìn mấy chữ kia, hơi nhíu mày: "Không cát lợi."

Thẩm Lãnh "ồ" một tiếng, xóa mấy chữ phía sau đi.

Muốn giết Mạnh Trường An, tất chết trước Mạnh Trường An.

Trà gia nhìn ra tâm tình phức tạp của Thẩm Lãnh, thật ra nàng làm sao lại không giống chứ. Lúc những đao khách kia tự sát không mảy may do dự, chuyện xảy ra là điều tự nhiên, đây chính là điểm khác giữa đoàn thể và cá thể.

Nếu ở đây chỉ có một đao khách của Lưu Lãng Đao thì chưa chắc sẽ tự sát, khi có một người làm như vậy, những người khác làm theo sẽ trở nên dễ dàng, khi có một người đứng dậy bỏ chạy, những người khác chạy theo cũng trở nên dễ dàng.

"Đi thôi."

Thẩm Lãnh giơ tay ra, Trà gia đặt tay vào lòng bàn tay hắn, Thẩm Lãnh phát hiện tay của Trà gia rất lạnh.

Hôm nay, Trà gia đã phá sát giới.

Đăng Đệ Lâu.

Đến lúc này các vị khách khác trong Đăng Đệ Lâu đều đã đi rồi, trong sảnh lớn vắng tanh, mấy tên giúp việc đứng ở một bên ngáp dài nhưng không dám bỏ đi, bởi vì lão bản uống trà ở ngay trên lầu hai.

Mỗi ngày lão bản đều sẽ ngồi trên lầu hai nửa canh giờ, sau đó về nhà đúng giờ, tất cả mọi người đều biết lão bản rất tôn kính phu nhân, cũng có người nói đó là sợ vợ.

Hôm nay ngoại lệ, lão bản đang đợi người.

Mạnh Trường An thay bộ y phục khác đã trở lại, nhìn sắc mặt đã tốt hơn một chút, tư thế bước đi hiển nhiên có chút không ổn lắm, dù sao thì một đao kia của rất hung ác. Lang trung trong thư viện đã bôi thuốc, khâu vết thương và cũng băng bó rất tốt cho gã, nhưng cơn đau thì không dứt được.

Gã cười cười vẻ xin lỗi, sau đó bắt đầu gọi món.

Có người chạy bịch bịch bịch xuyên qua đại sảnh lên lầu hai, Mạnh Trường An quay đầu lại liếc nhìn, xác định người chạy lên công phu rất không tệ, cho dù cố ý đè nặng bước chân thì cũng không giấu được con mắt của Mạnh Trường An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!