Bất luận thế nào, cái tên Cẩu Lam Tử này cũng không dễ nghe, ở phương bắc còn có một ý nghĩa khác khiến người ta chán ghét hơn nữa, cho nên Cẩu Lam Tử chỉ là một xưng hô mà người ngoài đặt cho tổ chức này, người của bọn họ có một cách gọi khác… Lưu Lãng Đao.
Hai cái tên Cẩu Lam Tử và Lưu Lãng Đao này cách biệt một trời một vực, nhưng bất luận gọi là gì, việc mà những người này làm cũng khiến người ta cực kỳ khinh bỉ.
Lúc Đỗ Uy Danh đến bờ sông lần thứ hai còn thầm mắng Thẩm Lãnh quá nhạy cảm, nhưng khi gã ta dự định tìm một chỗ lén lười biếng thì lại phát hiện thật sự có một chiếc thuyền đậu ở bên bờ, sáu hán tử ôm đao từ trên thuyền bước xuống.
Chỉ có hai loại người dám ôm đao ở trong thành Trường An, một là quan gia, một là loại người nhìn thấy quan gia là sẽ chạy.
Sáu người này buộc thuyền bên bờ, sau đó tụ lại bàn bạc một hồi rồi tách ra, chia nhau tìm một nơi kín đáo ẩn nấp, lúc này trời chỉ mới vừa nhá nhem tối.
Đỗ Uy Danh không dám động, lúc nằm sấp ở đó cảm thấy răng của mình cũng khẽ run cầm cập.
Có lẽ là vì ý trời, lão già canh cửa vừa mới thay ca rời đi không lâu, Mạnh Trường An liền cùng một đệ tử khác của thư viện sóng vai đi ra ngoài.
Người đi bên cạnh gã tên là Chu An Sinh, nhân duyên ở trong thư viện cực tốt, y là kiểu người khiêm tốn lễ mạo cực kỳ, tuổi trẻ nhưng không khí thịnh. Có người nói y gia thế không tốt nên mới đối với ai cũng khách khí như vậy, nhưng bất kể người khác nói gì y cũng không so đo.
Có lẽ là vì gia thế của hai người đều không tốt, cho nên Mạnh Trường An thường chăm sóc Chu An Sinh. Theo gã thấy thì Chu An Sinh chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi ẻo lả quá, ngay cả tư thế bước đi cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như mèo vậy.
"Rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi đâu?
"Mạnh Trường An vừa đi vừa hỏi. Chu An Sinh nói:"Bờ sông, đệ cũng không biết Vu Điển tìm huynh có chuyện gì, lại cứ muốn nói ở bờ sông, lẽ nào ở trong viện không được?"
Mạnh Trường An lập tức nghĩ đến trước đó không lâu vừa mới gặp Trương Bách Hạc, nhưng Vu Điển không phải phe Trương Bách Hạc và Trần Tử Thiện, đó là một người kiêu căng, tuyệt đối sẽ không vì kỳ thi lớn mà tìm gặp riêng Mạnh Trường An bảo hắn nhường nhịn, huống hồ hai người căn bản là thực lực ngang nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Chu An Sinh vẻ mặt ngại ngùng: "Hắn nhờ đệ giúp, ta cũng không tiện không giúp."
"Ngươi đó, chính là tính khí quá tốt, ta đi gặp hắn không phải vì hắn mặt mũi lớn, mà là vì ngươi mặt mũi lớn."
Chu An Sinh nghe Mạnh Trường An nói như vậy lập tức cười, ngay cả nụ cười cũng có vẻ thẹn thùng.
"Cảm ơn Mạnh đại ca.
"Thế mà mặt y lại còn hơi ửng đỏ, giống như một nữ hài tử. Mạnh Trường An thở dài một hơi, bất giác nói một câu:"Không được cười!
"Trong đầu không tự chủ được lại nhớ đến cái nhà kho bỏ hoang ở sau nhà mình trong trấn Ngư Lân, gã đã nói với tên đó tận mấy lần là không được cười. Chu An Sinh:"Ồ, Mạnh đại ca không cho đệ cười, đệ sẽ không cười nữa.
"Y thật sự không cười nữa. Cho nên Mạnh Trường An thầm thở dài, cái tên đó không chịu nghe gã, càng không cho hắn cười thì hắn lại càng cười… Cũng không biết mấy năm nay đi theo hai kẻ lai lịch bất minh đó sống như thế nào."Mạnh đại ca huynh đang nghĩ gì thế?
"Chu An Sinh thấy sắc mặt gã không ổn nên hỏi một câu. Mạnh Trường An lúng túng:"Không có gì không có gì, đột nhiên nhớ đến vài chuyện lúc nhỏ.
"Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía con sông ở phía sau thư viện. Trong một trà lâu ở cạnh đường, Trần Tử Thiện và Trương Bách Hạc ngồi bên bàn nhìn hai ngươi đi qua. Trương Bách Hạc cười lạnh:"Thường nói Mạnh Trường An là một con mãnh hổ, nhưng hổ có mạnh hơn nữa mà đầu óc ngu ngốc thì có gì đáng sợ chứ."
Trần Tử Thiện cũng cười: "Đúng đó, người đầu óc ngu ngốc lại thêm tự phụ thì sẽ chết nhanh hơn một chút."
Câu này vốn là nói Mạnh Trường An, nhưng Trương Bách Hạc đột nhiên hiểu ra gì đó, liếc nhìn Trần Tử Thiện một cái như có thâm ý. Ánh mắt người kia vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn chòng chọc vào Mạnh Trường An, nhưng Trương Bách Hạc cứ cảm thấy ánh mắt Trần Tử Thiện có chút lập lờ.
Sau khi vào rừng cây, Mạnh Trường An liếc nhìn xung quanh theo bản năng, so với nói đây là một kiểu thói quen, không bằng nói là một kiểu cảnh giác trời sinh.
Ở trong rừng cây ban ngày thi thoảng sẽ có người, sau khi trời tối là có vẻ hơi âm u, ánh sáng không tốt, theo lý mà nói cũng sẽ không dễ phát hiện được gì.
Nhưng Mạnh Trường An đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống chân. Trong rừng cây vẫn chưa tối hẳn, gã phát hiện thảm cỏ dưới chân có dấu vết đã bị người giẫm lên, dưới ánh sáng tối tăm như thế này mà không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra được.
Đương nhiên cái cũng chẳng nói rõ được gì, dù sao thì ban ngày cũng không phải là không có người đi vào rừng cây.
Nhưng Mạnh Trường An lại hơi nhíu mày, thò tay ra kéo Chu An Sinh ra phía sau mình.
"Sao vậy?" Chu An Sinh vẻ mặt hơi biến đổi.
"Không có gì, ngươi ở phía sau ta là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!