Trên đời có hàng trăm nước, kẻ mạnh nhất tất nhiên là Đại Ninh, hàng trăm nước có hàng trăm đô thành, nơi lớn nhất đương nhiên là Trường An.
Đầu tiên ngồi thuyền rồi cưỡi ngựa, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ rồi lập tức khởi hành lên đường, đồ ăn trên cơ bản đều là lương khô, ngay cả thời gian dừng lại ăn miếng cơm cũng không muốn lãng phí, Trà gia mới biết Thẩm Lãnh gấp gáp cỡ nào.
Đỗ Uy Danh cảm thấy mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào nhưng cũng không nói một lời, đối với Thẩm Lãnh thì tất nhiên gã ta không nói đến trung thành gì, có phần kính sợ nhiều hơn, mà nỗi kính sợ lớn hơn lại là đến từ Trang Ung.
Lý do đầu tiên gã ta cắn răng chống đỡ là bởi vì hiện tại thân bất do kỷ, lý do thứ hai là bởi vì gã ta không muốn thua nữ hài tử kia, suốt dọc đường đi nàng đều không cảm thấy cực khổ, mình có tư cách gì mà thấy cực khổ?
Mà sự tự ràng buộc của Thẩm Lãnh đã cho Đỗ Uy Danh đòn tấn công cực lớn, hai canh giờ nghỉ ngơi mỗi ngày đối với gã ta mà nói là vô cùng quý giá, ngã xuống giường là không muốn dậy, nhưng chỉ cần đến hai canh giờ là Thẩm Lãnh tất nhiên sẽ tinh thần sung mãn mà gọi gã ta xuất phát.
Thẩm tiên sinh nói sẽ không đi theo bọn họ, đây là lần kiểm nghiệm thật sự đầu tiên đối với năng lực của hai người bọn họ, nhưng sau khi Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan xuất phát, Thẩm tiên sinh liền đi tìm Trang Ung, mượn một chiếc khoái thuyền một con khoái mã, tốc độ cũng nhanh hơn Thẩm Lãnh bọn họ một chút.
Lúc Thẩm Lãnh bọn họ đến bên ngoài thành Trường Anh ngước nhìn tường cao, Thẩm tiên sinh đã ở trong thành rồi.
Lúc xuất phát Trang Ung hỏi Thẩm tiên sinh tại sao không nói cho Thẩm Lãnh bọn họ biết, Thẩm tiên sinh nói, dưới tình huống không có chi viện, bọn chúng mới làm việc đến mức tốt nhất.
Trang Ung nghe xong câu này như hiểu được gì đó.
"Cao quá đi."
Trà gia giơ tay lên cản ánh nắng mặt trời hơi chói mắt, ngửa đầu nhìn, phát hiện như thế này không thể nhìn hết toàn bộ tường thành, buông tay xuống. Hóa ra thứ làm chói mắt không chỉ là ánh nắng mặt trời, còn có lá cờ lớn chữ Ninh màu vàng đang tung bay theo gió ở trên tường thành.
Ba người đều là lần đầu tiên đến Trường An, còn chưa vào thành đã bị bức tường cao này làm kinh ngạc. Thẩm Lãnh vốn cảm thấy quận thành An Dương đã rất lớn rồi, lúc này mới hiểu được kiến thức của mình ít cỡ nào.
Đứng trên tường thành quận An Dương nhìn ra bốn phía là một vùng, đứng trên tường thành Trường An nhìn ra bốn phía, chính là thiên hạ.
Thẩm Lãnh đưa lộ dẫn cho binh sĩ ở cổng thành, người kia xem cẩn thận rồi giao trả lại cho hắn: "Đến thành Trường An làm gì?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Thăm một bằng hữu, ở trong thư viện Nhạn Tháp đã 10 năm, ta cũng là lần đầu tiên đến."
Binh sĩ kia nghe nói bằng hữu của hắn ở trong thư viện Nhạn Tháp đã 10 năm, ngẫm nghĩ người đến nơi đó học không phú cũng quý, thái độ đối với Thẩm Lãnh cũng có thêm một chút khách khí: "Sau khi vào thành men theo đường lớn đi thẳng, đi năm dặm rồi quẹo phải vào Học Phủ nhai, nhìn thấy nơi có tòa tháp đá chính là thư viện Nhạn Tháp."
Thẩm Lãnh cảm ơn, binh sĩ kia lại nói thêm hai câu: "Thời gian các ngươi đến vừa khéo, ngày kia là đại lễ kết nghiệp của học sinh 10 năm thư viện Nhạn Tháp, cũng là một đại sự trong thành Trường An."
Thẩm Lãnh cười gật đầu, dẫn Trà gia và Đỗ Uy Danh vào thành, đi theo đường lớn về phía trước theo chỉ điểm của binh sĩ kia rồi quẹo phải ở Học Phủ nhai, chỗ góc rẽ là một tửu lầu quy mô rất lớn, tên là Đăng Đệ Lâu, cực kỳ nổi tiếng trong thành Trường An.
Vị trí của Đăng Đệ Lâu cách thư viện Nhạn Tháp đã không còn bao xa, đứng ở lầu ba Đăng Đệ Lâu là có thể nhìn thấy gần nửa thư viện.
Trong thành Trường An không thể đi ngựa, ba người dắt ngựa định đến gần thư viện tìm khách sạn để ở.
Vị trí sát cửa sổ lầu ba Đăng Đệ Lâu, Mạnh Trường An mặc viện phục màu xanh lam hai tay chống cửa sổ, sắc mặt đăm chiêu, dường như có chút không vui.
Gã đột nhiên nhìn thấy bên dưới có ba người dắt ngựa đi qua, một người trong số đó nhìn hơi quen mắt, nhưng lại không để ý.
"Mạnh huynh."
Một người cũng mặc viện phục ngồi bên cạnh bàn nhìn có vẻ lớn hơn Mạnh Trường An một chút, có vẻ trưởng thành, giữa hai đầu lông mày có chút u ám, mặc dù miệng nói khách khí nhưng trong ánh mắt đã đầy vẻ chán ghét.
"Ta chỉ là một người làm thuyết khách, nếu không phải đều có quan hệ tốt với huynh và hắn, ta cũng sẽ không đến lắm lời… Mạnh huynh cũng biết ý nghĩa của tam giáp lớn cỡ nào, người trúng tam giáp theo văn có thể làm viên ngoại lang, theo võ có thể làm giáo úy, trực tiếp đã là chính lục phẩm, bao nhiêu người đỏ mắt trông theo."
"Phụ thân của Trần Tử Thiện chính là phó ti tọa của Bắc Khố võ phủ, nói vị cao quyền trọng cũng không quá, huynh nên suy nghĩ cho mình một chút… Trần Tử Thiện bị huynh chèn ép đã nhiều năm như vậy chỉ trông mong có thể trúng tam giáp, huynh cứ nhường một chút thì có sao? Hắn đồng ý rồi, chỉ cần huynh nhường một chút, hắn sẽ xin phụ thân hắn giúp huynh một chức nào đó ở trong võ phủ."
Mạnh Trường An quay đầu lại: "Ngươi đã nói xong rồi?
"Người nói tên là Trương Bách Hạc, phụ thân y chính là một quan viên trong Bắc Khố võ phủ, phụ thân của Trần Tử Thiện là quan viên cấp trên của phụ thân y, tất nhiên y phải nịnh bợ hơn rồi. Trương Bách Hạc nén cơn giận, nói:"Ta tận tình khuyên nhủ huynh nhiều như vậy, huynh nên biết ta là vì tốt cho huynh, ngày kia thi đấu lớn, hai người Vu Điển, Bạch Tiểu Ca thực lực cũng không thua kém huynh, ba người các huynh ai thắng ai thua đều chưa biết chắc, Trần Tử Thiện đã tìm hai người đó, hắn không cầu trạng nguyên không cầu bảng nhãn, chỉ cầu một thám hoa, huynh nhường, huynh cũng không tính là mất mát cái gì, chỉ sợ lợi ích có được còn nhiều hơn nữa."
"Tốt cho ta?"
Mạnh Trường An cười lạnh một tiếng: "Ta cần sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!