Chương 27: Ta còn phải dẫn một người đi

Sau khi thức dậy, Thẩm Lãnh chạy ba vòng quanh doanh tân binh rồi rửa mặt, thay bộ quân phục chiến binh mới nhận ngày hôm qua, nhìn trông có vẻ thực sự có bá khí nhiều hơn.

Quân phục tân binh bất kể là cách làm hay là chất liệu đều bình thường, màu sắc trông cũng không có tinh thần bằng bộ y phục thuần một màu đen như chiến binh.

Chiến binh tổng cộng có ba kiểu quân phục, một bộ thuần đen, một bộ màu lam đậm, còn có một bộ giáp đen áo choàng đỏ chỉ mặc khi tham gia các hoạt động lớn như lễ chúc mừng, đương nhiên chỉ là giáp gấm mỏng nhẹ chứ không phải giáp da, nhìn thì đẹp nhưng cũng không thực dụng.

Để phân biệt với các chiến binh khác, quân phục của thủy sư có thêu một hình cái neo màu đỏ ở vị trí ngực trái.

Cơm sáng bảy phần no, Thẩm Lãnh ăn xong rồi nghỉ ngơi một lúc, theo đội ngũ đi về phía trường thi võ. Lúc đội ngũ tiến vào, ngoại trừ tiếng bước chân thì không có bất cứ một tạp âm nào, chỉ là đi như vậy lại có một vẻ trang nghiêm không nói nên lời.

Đỗ Uy Danh ở ngay phía sau Thẩm Lãnh, ánh mắt phức tạp, cho dù đã hạ quyết tâm nhưng làm sao lại không thấp thỏm, không lo sợ được? Giết người trên trường thi võ trong quân, đây là chuyện từ khi Đại Ninh lập quốc đến nay chưa từng có ai làm.

Dọc đường đi gã ta đều dùng những câu kiểu như mười năm sau mình sẽ là tướng quân để tự an ủi mình, không ngừng hít thở sâu, nhưng tay vẫn không kiềm chế được mà hơi run rẩy.

Đỗ Uy Danh nghĩ thật ra mình và Thẩm Lãnh cũng không có thù hận cá nhân gì, hay là lát nữa hãy nói trước một tiếng xin lỗi trước khi giết hắn?

Cứ như vậy đi.

Hai ngày tiếp theo đều là thi đấu võ nghệ, một nửa số người đã được chọn vào chiến binh không định tham gia, không phải bọn họ không có chí lớn mà là có sự nhận thức rõ ràng về bản thân. Bọn họ hiết mình cho dù đi lên chẳng qua cũng chỉ là hòn đá đệm chân cho người khác nổi bật mà thôi.

Mà hôm nay người được cổ vũ nhiều nhất vẫn là Đỗ Uy Danh, cho dù hôm qua Thẩm Lãnh có biểu hiện kinh thế hãi tục như vậy, nhưng thực chiến và khảo hạch hoàn toàn khác nhau, Đỗ Uy Danh tập võ từ nhỏ, người của doanh tân binh đều biết rõ ràng gã ta có thực lực gì.

Đương nhiên, chính bởi vì hôm nay Thẩm Lãnh có biểu hiện như vậy, cho nên rất nhiều người đều bắt đầu cảm thấy hai người này thực sự đánh nhau, chắc hẳn tỷ lệ là 5-5.

Đỗ Uy Danh vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm, quanh đi quẩn lại đều là ba từ "ta xin lỗi", giọng cực nhỏ, nhưng luyện tập cũng thật sự không phải là áy náy nhiều, là an ủi bản thân mình nhiều hơn.

Ngày thi đầu tiên là thi đấu đơn binh, ngày thứ hai là đội năm người và đội mười người đối kháng, đại bộ phận tân binh đều không báo danh, cho nên đoán chừng ngày mai cũng sẽ không quá náo nhiệt, đặc sắc.

Trang Ung vẫn ngồi ở chính giữa đài quan sát, bất giác tìm kiếm Thẩm Lãnh trong đám người.

"Tướng quân, ta thấy Thẩm Lãnh quả nhiên là lương tài đó." Phó tướng Vạn Sơn Địch của ông cảm khái một câu.

"Ngươi lại nhìn ra điều gì nữa?"

"Tướng quân người nhìn xem, lúc tất cả mọi người đi qua đều không có gì đặc biệt, duy chỉ có Thẩm Lãnh lúc đi về phía trước là tay phải luôn đặt ở chỗ tim, đó chắc hẳn là sự tôn trọng lớn nhất của hắn đối với bộ quân phục chiến binh trên người, vào lúc như thế này, quân lễ là một chuyện rất trang trọng."

"Ồ… vậy à."

Trang Ung liếc nhìn Thẩm Lãnh, thầm nói ngươi có thật sự cần phải ôm đĩnh vàng kia từng giờ từng phút không?

Tất cả những người mới được lên chiến binh tự nguyện tham gia thi đấu võ nghệ đều sắp hàng sang một bên đăng ký, đại khái có khoảng hơn một trăm người, tốc độ đăng ký rất nhanh, danh sách đăng ký có một nửa làm thành cuộn giấy bỏ vào trong hòm, một nửa còn lại thì mỗi người rút trong hòm ra đối thủ của mình.

Người rút thăm gọi ra tên đối thủ của mình xong là có thể trực tiếp đi thi đấu, trên trường thi võ có tổng cộng 12 lôi đài, dài 8 mét rộng 6 mét.

Tất nhiên là Thẩm Lãnh được phân đến nhóm đợi người đặc biệt gọi ra tên của mình, còn Đỗ Uy Danh thì ở bên khác. Thẩm Lãnh biết Mộc Tiêu Phong có cách khiến Đỗ Uy Danh tìm trúng tên mình… Đêm hôm qua lúc từ tửu lầu về, quả thực hắn tưởng rằng Mộc Tiêu Phong đã tạm thời từ bỏ việc trả thù mình, nhưng hôm nay sau khi hắn chú ý đến phản ứng của Đỗ Uy Danh thì biết sự tình không có đơn giản như vậy.

Đỗ Uy Danh thực sự không phải một diễn viên giỏi, người bình thường sao lại không căng thẳng? Đặc biệt là miệng gã ta cứ lặp đi lặp lại ba từ đó, khiến Thẩm Lãnh càng xác định phán đoán của mình hơn.

Bên kia vừa mới xếp hàng xong, Đỗ Uy Danh đã được người ta nhét vào trog tay một cuốn giấy, tất nhiên là trên cuốn giấy viết tên của Thẩm Lãnh.

Trang Ung ngồi trên đài dường như không phát hiện điều gì, vẫn nói cười như thường.

Chiếu theo thông lệ, võ nghệ chỉ thi quyền cước, không được hại tính mạng người khác, cho dù chỉ là đao thuật kiếm thuật cũng không thể dùng, hơn nữa cuộc thi này tuy quan trọng nhưng ý nghĩa lớn hơn là ở chỗ để lại một ấn tượng cho tướng quân, dù sao khi đến bên chiến binh thì bọn họ vẫn là tân binh, không thể trực tiếp phân phái chức vị quá cao.

Đỗ Uy Danh căn bản không có xem phần thi trước mặt, hai bàn tay nắm chặt, mảnh giấy kia đã sắp bị gã ta bóp nát rồi.

Miệng gã ta vẫn dàng lẩm bẩm ba từ "ta xin lỗi", thật ra thật sự không phải gã ta cảm thấy quá có lỗi với Thẩm Lãnh, mà là gã ta đang cổ vũ cho mình, hoặc chỉ là thất thần, ngay cả mình đang lẩm bẩm gì cũng không biết.

Trên đài quan sát, Dương Thất Bảo bước nhanh đến bên cạnh Trang Ung cúi thấp người nói mấy câu gì đó, Trang Ung gật gật đầu, bàn tay mở ra lại nắm lại, cũng không biết là có ý gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!