Chương 25: Đánh cược chứ

Sau khi khảo hạch tiễn thuật, có thân binh đi đến nói với Trang Ung rằng có khách đến thăm. Bởi vì Thẩm tiên sinh từng đến hai lần nên thân binh đó đã quen rồi, biết là hảo hữu của tướng quân, cho nên vội vàng đến bẩm báo.

Trang Ung về đến thư phòng của mình thì phát hiện Thẩm tiên sinh đã tự pha trà, không khách khí một chút nào cả.

"Ngươi đến cảm ơn ta đã phái người mua rau của ngươi?"

Trang Ung ngồi xuống rồi ra hiệu cho Thẩm tiên sinh cũng rót cho mình một chén, Thẩm tiên sinh bất ngờ lại biểu hiện ra dáng vẻ không nỡ, khiến Trang Ung nghi ngờ rốt cuộc trà đó có phải của mình hay không.

"Ta đã đoán được là ngươi."

Thẩm tiên sinh nhấp một ngụm trà, thoải mái dựa vào ghế: "Mặc dù người mua đã thay thường phục, nhưng lúc hắn nói muốn mua hết chỗ rau, ta đã biết ngươi sắp xếp rồi."

Trang Ung nói: "Cho dù là miễn cưỡng một chút, ngươi cũng nên nói cảm ơn."

Thẩm tiên sinh: "Cảm ơn, đây đều là việc ngươi nên làm, hy vọng tiếp tục cố gắng.Trang Ung:…"

Thẩm tiên sinh hỏi: "Lãnh Tử khảo hạch thế nào?"

Trang Ung cảm thán nói: "Ta biết ngay nếu chỉ là để nói một tiếng cảm ơn, ngươi sẽ không đặc biệt đến tìm ta. Thẩm Lãnh đã thông qua toàn bộ phần khảo hạch buổi sáng, hơn nữa tất cả đều phá kỷ lục của thủy sư ta, hạng mục tiễn thuật đầu tiên của buổi chiều đã dùng tứ tiễn liên châu, mười mũi tên xuyên qua tâm bia, ngươi đã dạy dỗ ra một đứa trẻ tốt."

Thẩm tiên sinh: "Ồ… vậy cũng không tồi."

Trang Ung vẻ mặt khó hiểu: "Cũng không tồi?"

Thẩm tiên sinh gật gật đầu: "Không thì sao?"

Trang Ung: "Đứa trẻ ưu tú như vậy, đánh giá của ngươi lại là cũng không tồi."

Thẩm tiên sinh nói: "Nói nhiều rồi, ta sợ ngươi kiêu ngạo."

"Con của ngươi, ta kiêu ngạo cái gì?"

"Lính của ngươi.

"Ba chữ này khiến trong lòng Trang Ung hơi chấn động. Thẩm tiên sinh đi qua rót thêm trà cho Trang Ung:"Đột nhiên ta hơi hối hận, bây giờ có thể đưa Lãnh Tử về không."

"Dựa vào cái gì!"

Trang Ung lập tức thấp giọng kêu một tiếng.

"Không dựa vào cái gì, chỉ là không muốn để nó ở thủy sư nữa, ta đưa nó về đi bắt cá bán rau cũng tốt. Hôm nay bán rau đã kiếm được gần hai lượng bạc, vốn dĩ không được nhiều như vậy, lúc người của ngươi mua, ta đã tăng thêm giá một chút…"

"Thủy sư ta là chỗ ngươi muốn bảo hắn đến thì đến, muốn để hắn đi thì đi?"

"Cũng tốt hơn là nộp mạng."

Thẩm tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Trang Ung:

"Hôm nay lúc người của ngươi đến mua rau, ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện… Tại sao ngươi lại sai người mua rau của ta? Bởi vì chúng ta coi như là bằng hữu, nói trắng ra thì chính là nhân tình… Nghĩ đến hai chữ nhân tình, ta liền nghĩ đến Mộc Chiêu Đồng, nghĩ đến bệ hạ, nếu Mộc Chiêu Đồng ủng hộ bệ hạ, bệ hạ sẽ phải nợ lão ta một nhân tình."

Sắc mặt Trang Ung bắt đầu tái nhợt: "Ngươi nói rồi, Lãnh Tử là lính của ta, ta là tướng quân biết làm thế nào để bảo vệ lính của mình.

"Thẩm tiên sinh trầm mặc. Trang Ung cảm thấy cổ họng hơi khô. Mặc dù Thẩm tiên sinh không nhìn thẳng vào mắt ông nữa, nhưng ông lại cảm thấy tất cả những điều gì mình từng nghĩ đều bị đối phương nhìn thấu."Không sai, ta từng nghĩ đến chuyện này, cũng biết cách giải quyết chính xác nhất là gì, nhưng ta không định làm như vậy."

Trang Ung nghiêm túc nói: "Nếu ngươi tin ta, hãy để Thẩm Lãnh ở lại thủy sư."

Thẩm tiên sinh đứng dậy, túm lấy hũ trà rồi đi ra ngoài: "Tin ngươi."

Chỉ hai từ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!