Bởi vì thủy sư cần khuếch trương gấp nên từ lúc sáng lập đến nay mỗi tháng doanh tân binh đều phải tiến hành khảo hạch, tận lực lựa chọn nhân tài vào trong thủy sư để làm quen với chiến thuyền và thao luyện chiến thuật.
Con cháu hàn môn địa phương được chiêu mộ đặc biệt đều rất cố gắng, bởi vì bọn họ đều biết rất rõ thực ra thời cơ thay đổi vận mệnh của mình thực sự không nhiều.
Từ sau khi bệ hạ tuyên bố tân binh thông qua cuộc lựa chọn cũng có thể có thân phận chiến binh, các tân binh lại càng cố gắng hơn nữa. Không nói cái khác, quân hộ được miễn nộp tiền lương thuế má, điểm này đã đủ khiến bọn họ ra sức phấn đấu rồi.
Nhưng số lượng tân binh được lựa chọn vào đội ngũ chiến binh mỗi tháng cũng không nhiều, bởi vì Trang Ung rất nghiêm khắc, ông không cần loại người thật giả lẫn lộn, người ông cần là chiến sĩ thực sự.
Trong lúc huấn luyện Thẩm Lãnh đã nghe được một tin tức, quản sự doanh tân binh Bàng Trương bị giáng xuống làm đội chính vì vi phạm quân kỷ, bây giờ còn đang dưỡng thương, sau khi dưỡng thương thì sẽ cút về đội ngũ chiến binh.
Về phần mấy người đêm đó đánh lén Thẩm Lãnh thì trực tiếp bị đuổi khỏi quân doanh, đối với bọn họ mà nói cú đả kích này thực sự không nhỏ.
Bị đuổi ra khỏi quân doanh, bọn họ sẽ không thể ngẩng đầu lên trong thời gian rất dài, không những sẽ bị người trong nhà quở trách, còn bị các hương thân chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng chuyện này có thể trách ai được đây?
Vẫn không biết ai sẽ thay thế Bàng Trương đến doanh tân binh, nhưng Thẩm Lãnh đã không quan tâm đến những chuyện này nữa, ngày mai đã là ngày doanh tân binh khảo hạch, ngày rời khỏi doanh tân đã gần ngay trước mắt rồi.
Lần này có hai tân binh được công nhận là mạnh nhất trong doanh tân binh, một người tên là Đỗ Uy Danh, là người quận An Dương, học võ tử nhỏ, phụ thân là một tiêu sư, cuộc sống trong nhà khá hơn bách tính bình thường một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Một người khác, tất nhiên là Thẩm Lãnh.
Tuy rằng Thẩm Lãnh chỉ mới đến vài ngày mà thôi, nhưng ngày đầu tiên đến đã làm ra chuyện biến thái chạy mười vòng quanh đại doanh thủy sư, đã trở thành thần thoại trong doanh tân binh rồi.
Sau khi kết thúc huấn luyện buổi sáng, Thẩm Lãnh chú ý đến người tên là Đỗ Uy Danh kia không đến ăn cơm. Đó là người duy nhất trong doanh tân binh từ đầu đến cuối vẫn giữ ý thù hằn với Thẩm Lãnh, cũng không phải vì Thẩm Lãnh đắc tội với gã ta, mà là vì Thẩm Lãnh đã chạm vào vị trí của gã ta trong doanh tân binh.
Lúc ăn cơm nghe Dương Thất Bảo nói hôm nay Trang Ung tướng quân đi bến thuyền An Dương, Thẩm Lãnh đoán là vì sau khi nói chuyện với mình vào đêm hai ngày trước, Trang Ung tướng quân đã có suy nghĩ mới.
Trang tướng quân không ở đây, cho nên có vài người tất nhiên sẽ không nhịn được mà gây sóng gió, ngày mai chính là khảo hạch tân binh, đợi xem sóng gió này lớn cỡ nào.
Thẩm Lãnh cũng không sợ, cho dù đối thủ của hắn quả thực hơi mạnh một chút, con trai duy nhất của đại học sĩ à…
Trong phòng của Mộc Tiêu Phong đốt đàn hương rất quý giá, đây là đồ mà phụ thân y phái người đưa đến định kỳ. Đại học sĩ biết con trai từ nhỏ đã thích loại mùi này, nếu trong phòng không đốt thì y sẽ thấy không yên.
Đỗ Uy Danh thì lại không thích ứng với loại mùi này lắm, cứ cảm thấy mũi ngứa ngáy muốn hắt hơi, nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn.
Ở trước mặt tân binh khác, trước giờ gã ta đều là dáng vẻ mạnh mẽ nghênh ngang, nhưng trước mặt Mộc Tiêu Phong chỉ có thể rụt rè khúm núm, ngay cả hít thở cũng không dám quá lớn tiếng.
"Người quang minh chính đại không nói vòng vo."
Mộc Tiêu Phong ngồi xuống kéo ngăn kéo ra, lấy mấy đĩnh vàng từ bên trong ra: "Chỗ này là cho ngươi, ta muốn ngươi làm một việc giúp ta."
Đỗ Uy Danh giật mình: "Giáo úy có chuyện gì cứ trực tiếp căn dặn là được rồi, không cần những cái này."
"Cần." Mộc Tiêu Phong ngữ khí bình thản nói: "Nếu là chuyện tầm thường, quả thực ta chỉ tùy tiện căn dặn ngươi một tiếng là được, nhưng thứ ta cần là tiền đồ của ngươi ở trong thủy sư, cho nên cái giá này cũng chưa đủ đâu."
Đỗ Uy Danh lập tức sắc mặt biến đổi: "Tiểu nhân… tiểu nhân không hiểu ý của giáo úy lắm."
"Nhìn thấy khuôn mặt này của ta rồi chứ?"
Mộc Tiêu Phong chỉ chỉ vào chỗ băng vải trên mặt mình, mở ra, lập tức khiến Đỗ Uy Danh sợ tới mức mặt trắng bệch.
"Là bị người khác rạch một đao, mà người rạch một đao này ở ngay trong doanh tân binh."
Mộc Tiêu Phong quấn băng vải lại: "Ngày mai chính là ngày doanh tân binh khảo hạch, ta muốn ngươi giúp ta giết Thẩm Lãnh… Ta biết võ nghệ của ngươi rất tốt, từ nhỏ ngươi đã phụ thân ngươi quản giáo nghiêm khắc, luyện được một thân bản lĩnh, nếu như không có bất ngờ gì, ở trong thủy sư chắc hẳn ngươi có thể nổi bật rất nhanh, nói không chừng năm năm sau đã là một đoàn suất, làm mười năm sẽ là một giáo úy.
Nhưng cửa ải giáo úy này, ngươi nghĩ có thể dễ dàng bước qua như vậy không?"
"Ngươi xuất thân bình thường, làm đến giáo úy chính lục phẩm trong mười năm gần như đã là cực hạn, trên ngũ phẩm thì có thể gọi là tướng quân. Mặc dù chỉ là thiên tướng không nhập lưu mà thôi, nhưng không có cơ hội tốt, người như ngươi không thể nào leo lên được."
Sắc mặt Đỗ Uy Danh biến ảo không ngừng, sự sợ hãi đã chiếm cứ cả thể xác và tinh thần gã ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!