Thẩm Lãnh nhìn thấy mấy cái bóng đen kia áp sát bên phía mình, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh một trận, có những người đó mà, cứ phải trả giá rồi mới biết nhớ lâu.
"Thẩm Lãnh?
"Thế mà có người lại còn khẽ gọi một tiếng, coi như to gan đó. Thẩm Lãnh từ trong bóng tối đi ra:"Gọi ta?
"Một người trong số đó thấy Thẩm Lãnh đi ra liền ra dấu tay, hai người ở phía sau đột nhiên ném thứ gì đó trùm lên đầu Thẩm Lãnh. Mặc dù trời rất tối nhưng ngay lập tức Thẩm Lãnh đã phán đoán ra đó là một cái chăn bông. Thật là ấu trĩ. Thẩm Lãnh thầm nghĩ trong lòng, sau đó thình lình hét một tiếng:"Có người ban đêm xông vào quân doanh!"
Sau đó hắn cũng không né tránh, lại còn để mặc cho cái chăn bông kia trùm kín người mình.
Nói thật là cái cổ họng này của Thẩm Lãnh quả thực đã dọa mấy tên kia một trận, phản ứng đầu tiên của hai kẻ cuối cùng chính là muốn chạy, nhưng mà nhìn thấy bên kia đã động thủ rồi thì lại không nỡ bỏ qua.
Thẩm Lãnh giơ hai cánh tay lên bảo vệ đầu của mình, cơ thể cố hết sức hạ thấp để lưng hướng lên trên, chỉ là mấy cái gậy gãi ngứa mà thôi, chịu đựng được.
Hắn dự tính nhóm người khác động thủ sẽ dần dần chậm một chút, dù sao cũng phải cho người ta một thời gian để phản ứng chứ.
Ai ngờ được lại còn nhanh hơn dự đoán của hắn nhiều, Thẩm Lãnh ngồi dưới chăn bông một cái là không bị đánh, chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch ở bên ngoài, sau đó là từng tiếng kêu rên.
Thẩm Lãnh vén góc chăn lên xem thử, xung quanh đã đốt đuốc sáng trưng, một đám binh sĩ của đội đốc quân đang đè mấy tên kia đánh tơi bời.
Dương Thất Bảo đi tới giơ tay ra đỡ Thẩm Lãnh: "Không sao chứ huynh đệ."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không sao, người nào vậy, dọa chết ta rồi, ngày đầu tiên gác đã gặp phải có người xông vào quân doanh."
Dương Thất Bảo hừ một tiếng: "Ngươi không cần sợ, không phải là người bên ngoài tới, chẳng qua là mấy tên cặn bã thôi.
"Thẩm Lãnh giả ngu ồ một tiếng, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi. Hắn cũng đã sớm tính đến rồi… Lẽ nào Trang Ung lại không biết chuyện mình bị Bàng Trương giày vò chứ? Nếu như không biết thì cũng là giả vờ, sỡ dĩ Thẩm Lãnh nghĩ phải cố chịu đựng trận đòn này chính là muốn xem thử Trang Ung có phản ứng gì. Nếu Trang Ung giả vờ không biết gì cả, vậy thì sau này mình phải dùng phương thức sinh tồn khác trong quân doanh. Cũng may, rốt cuộc thì bằng hữu của tiên sinh vẫn đáng tin."Chúng ta là người nhà, người nhà mà."
Binh sĩ bị đánh nằm dưới đất kêu la: "Đừng đánh nữa.
"Đương nhiên Dương Thất Bảo biết bọn họ đều là người của doanh tân binh, nhưng gã không hạ lệnh dừng tay, tất nhiên binh sĩ của đội đốc quân dưới trướng gã sẽ không dừng lại. Thẩm Lãnh cũng hư, nhìn mấy người kia, tỏ vẻ ngây thơ nói:"Có phải là người xấu đã trộm y phục của doanh tân binh không, ta nghĩ binh sĩ thủ hạ của Trang tướng quân sao có thể làm ra chuyện xấu được, nhất định là người bên ngoài trà trộn vào."
Dương Thất Bảo cũng không ngốc, lập tức liền hiểu ý của Thẩm Lãnh: "Cũng đúng, đánh mạnh một chút cho ta, cho những tên khốn khiếp này biết hậu quả của việc xông vào quân doanh là gì."
Binh sĩ của đội đốc quân đánh càng mạnh hơn nữa, cho đến khi có người đánh đến đỏ mắt muốn rút đao ra mới bị Dương Thất Bảo ngăn cản.
Người của đội đốc quân đều là xuất thân hàn môn, trước đây từng bị chiến binh ức hiếp, lại đều là loại người khỏe mạnh nên mới được Trang Ung chiếu cố đưa vào đội đốc quân. Bản thân họ đã hận người của Bàng Trương đến tận xương tủy, nắm được cơ hội rồi thì sao có thể không hạ thủ mạnh một chút chứ.
Mà còn Thẩm Lãnh, đó gọi là một con thỏ trắng nhỏ.
"Đừng đánh nữa, ngươi xem tên bên kia còn đỡ một chút, những người còn lại đều bị đánh chảy máu rồi.
"Tên bị đánh nhẹ nhất vừa nghe liền biết hỏng việc rồi, còn chưa kịp cầu xin đã bị mấy binh sĩ như lang như hổ của đội đốc quân nhào đến đè xuống đánh một trận, vốn dĩ là mọi người cùng bị đòn, bây giờ thì hắn ăn đủ rồi… Dương Thất Bảo thấy đánh cũng kha khá rồi, phất tay một cái:"Trói người lại hết, đưa đến đại trướng trung quân giao cho tướng quân xử lý.
Cũng không biết những người ngoài này làm sao lấy trộm được y phục ra ngoài, không chừng trong doanh tân binh có người đã vi phạm quân kỷ của tướng quân."
Binh sĩ của đội đốc quân đi trói hết toàn bộ những người này lại, định áp giải trở về, lúc này Thẩm Lãnh đột nhiên ngã xuống: "Trong chăn bông có thuốc mê!"
Hắn ngã rầm một cái đã dọa Dương Thất Bảo giật mình. Dương Thất Bảo vội vàng đi qua ôm hắn dậy ra sức lắc lắc: "Huynh đệ ngươi không sao chứ."
Thẩm Lãnh mơ mơ màng màng nói: "Không sao… chỉ là bị choáng váng, về nằm một lúc là không sao rồi. Huynh còn có chính sự, không cần lo cho ta, để hai huynh đệ đưa ta về ngủ một lúc là được rồi."
Dương Thất Bảo lập tức phái hai người đưa Thẩm Lãnh về, trong đám người bị trói có người kêu lên: "Không có thuốc mê mà, đó chỉ là một cái chăn bình thường thôi."
Thẩm Lãnh hơi thở yếu ớt nói:
"Tiểu nhân! Dương đại ca, đêm nay có thể sắp xếp cho ta một nơi không có người khác được không, ta sợ còn có người muốn đánh ta."
Dương Thất Bảo đi qua đá một cước, miệng của kẻ kia cũng méo xẹo, vỗ vai Thẩm Lãnh: "Ngươi yên tâm, sẽ không có ai làm gì ngươi đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!