Chương 18: Cuối cùng lại nhớ Trà gia

Con người Dương Thất Bảo càng tiếp xúc càng cảm thấy gã là một người có thể kết bằng hữu. Mặc dù tính cách và một thân cơ bắp cuồn cuộn của gã không tương xứng cho lắm, thiếu một chút bá khí "mặc kệ ngươi là ai" mà một đại tướng chinh chiến nên có, nhưng ở một mặc khác thì có thể làm bằng hữu hay không cũng không có vấn đề gì.

Thẩm Lãnh rất thích gã tán gẫu, cảm giác rất thoải mái, không cần có lòng đề phòng.

Lúc đi Thẩm Lãnh còn đang nghĩ đến một chuyện khác, tên chiến binh từng gặp ở bờ sông mà hắn gặp lúc nãy chính là tên xui xẻo bị Trà gia đá một cước vào cằm bay đi xa ba mét, đoán chừng hẳn là đã đi tìm Mộc Tiêu Phong.

Doanh tân binh sao?

Thẩm Lãnh biết Mộc Tiêu Phong vẫn đang cấm túc, nhưng với bối cảnh của y thì việc giày vò một kẻ mới đến trong doanh tân binh chắc không tính là chuyện khó khăn gì, vậy nhưng Thẩm Lãnh cũng không có gì sợ hãi cả.

Khi Dương Thất Bảo dẫn Thẩm Lãnh đến doanh tân binh, người đoàn suất quản sự tên là Bàng Trương ban đầu vẫn rất khách khí, dù sao cũng là người do đội chính của đội đốc quân đích thân dẫn đến, hiển nhiên tân binh này không giống bình thường.

Nhưng hắn ta bị người khác gọi ra ngoài một chuyến rồi trở lại, ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh liền có chút không ổn.

Theo lý mà nói đoàn suất là võ chức thất phẩm, còn cao hơn đội chính đội đốc quân, người lĩnh bổng lộc đàng hoàng, nhưng đội đốc quân quá đặc biệt, không ai tiện trêu chọc vào.

"Thẩm Lãnh!"

Bàng Trương vừa ra ngoài trở lại đứng ở ngoài cửa doanh gọi một tiếng, Thẩm Lãnh đang trải giường cho mình lập tức đứng thẳng người: "Có!"

"Tân binh nhập doanh phải khảo hạch sức chịu đựng của thể lực, bây giờ ngươi chạy mười vòng quanh doanh phòng cho ta."

Thẩm Lãnh: "Doanh tân binh sao?"

Bàng Trương: "Nghĩ hay lắm, doanh phòng của cả thủy sư, không chạy xong thì không được về ăn cơm."

"Vâng!"

Đương nhiên Thẩm Lãnh biết đây nhất định là Mộc Tiêu Phong căn dặn hắn ta nhưng cũng không vạch trần, hắn mặc xong trang phục tân binh của mình, buộc một túi nước lên hông rồi ra ngoài.

"Bỏ túi nước xuống!"

Bàng Trương hừ một tiếng: "Ai cho ngươi mang nước?"

Cả đại doanh thủy sư lớn cỡ nào, chạy mười vòng đến ngựa cũng có thể mệt chết đi được, còn không cho mang theo nước.

Thẩm Lãnh bỏ nước xuống, không nói lời nào ra khỏi doanh phòng, hít sâu một hơi, làm mấy động tác khởi động nóng người. Bàng Trương ở phía sau bước nhanh đến định cho một cước vào mông Thẩm Lãnh, mới nhấc chân lên, Thẩm Lãnh đã quay phắt đầu lại.

Lúc Bàng Trương nhìn thấy cặp mắt của Thẩm Lãnh, tim liền co rụt lại, một cước kia liền không dám đạp ra nữa.

"Nhanh… đi nhanh, lề mề cái gì!"

Bàng Trương lớn tiếng hô một câu, giống như là tiếp thêm can đảm cho bản thân hơn.

Thẩm Lãnh làm nóng người xong thì bắt đầu chạy chậm, sau đó dần dần tăng tốc.

Lúc hắn chạy được được một vòng, Trang Ung đã nhận được tin, gọi Dương Thất Bảo vào đại trướng của mình dặn dò mấy câu gì đó. Dương Thất Bảo lập tức chạy về đội đốc quân, chọn hai mươi binh sĩ đốc quân có thể đánh đấm, bảo bọn họ cầm theo vũ khí rồi lập tức chuẩn bị làm nhiệm vụ.

Lúc Thẩm Lãnh chạy được hai vòng thì người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều. Chạy một vòng quanh đại doanh tính ra cũng trên mười dặm, đây còn là bởi vì quy mô của đại doanh thủy sư trên bờ nhỏ hơn quy mô dưới sông, mười vòng ít nhất là hơn một trăm dặm đường, người bình thường đi một ngày cũng không hết, không nói thời gian không đủ mà là căn bản không thể chống đỡ nổi.

"Tên đó là tân binh à, vừa mới vào đại doanh sao đã chịu phạt nặng như vậy rồi?"

"Đúng vậy, không có đạo lý nào, có phải đã đắc tội với Bàng Trương rồi hay không?"

"Tên tiểu nhân Bàng Trương đó, được quản doanh tân binh nên hết sức ngang ngược, hiếp yếu sợ mạnh."

"Thương cho tiểu tử này, nhưng mà tiểu tử này cũng được lắm, đây đã là vòng thứ tư rồi nhỉ, đổi lại là ta thì sớm đã nằm gục rồi.

"Đám người đứng xem đều bàn tán xôn xao, không ai biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đều rất đồng tình với Thẩm Lãnh. Chỉ có người xuất thân ngư dân địa phương được chiêu mộ đặc biệt mới vào doanh tân binh, cho nên những binh sĩ cũng được chiêu mộ đặc biệt chỉ có đồng tình với Thẩm Lãnh thôi. Lúc chạy đến vòng thứ năm thì ngay cả Bàng Trương cũng cảm thấy không thể tin nổi, ít nhất năm mươi dặm mà tên kia vẫn đang chạy chậm, nhìn có vẻ duy trì tốc độ hết sức hoàn mỹ, từ đầu đến cuối như một. Chạy một mạch năm mươi dặm?"Mẹ nó, xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu, cho dù ngươi có thể chạy hết cũng sắp mệt chết đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!